"Ông muốn giết Tôn Hàn sao? Cậu thanh niên đó chẳng có sức uy hiếp chút nào, ông giết cậu ta làm cái gì?"
Tôn Đạo Hương sững sờ, liền hỏi.
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Tôn Đạo Hương, không ngờ ông lại có tình nghĩa với đứa cháu này như thế, lại còn lo lắng tôi sẽ sai người giết cậu ta cơ đấy".
"Nhưng ông đã từng nghĩ chưa, nếu tôi không giết cậu ta hoặc để cậu ta rời khỏi Thượng Kinh thì với di ngôn của gia chủ cũ nhà họ Tôn, cậu ta sẽ là gia chủ nhà họ Tôn kế nhiệm, còn có thể kế thừa 70% gia sản nhà họ Tôn! Nhà họ Tôn bị cậu ta chiếm hết thì chúng ta còn hợp tác cái gì?"
"Cho dù tôi không để tâm thì sao, chẳng lẽ ông cam lòng để cho nhà họ Tôn rơi vào trong tay con trai Tôn Hành Vương mà không phải con trai ông sao?"
Việc này...
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tôn Đạo Hương dần lạnh đi, tựa như đã quyết tâm.
"Được rồi, tôi và ông đều là loại người như nhau, cũng không cần phải làm bộ làm tịch. Nếu như ông thực sự không muốn Tôn Hành Vương tuyệt hậu thì hãy nghĩ cách đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh. Nếu không thì chúng ta chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn nhất thôi!"
Giết người thì lợi ích của họ sẽ không bị ảnh hưởng.
"Tôi đã hiểu", Tôn Đạo Hương lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên bật cười: "Thế mới đúng chứ. Tôn Đạo Hương, nhà họ Tôn các ông tự xưng là có một vua hai tướng, là một trong số đó thì ông cũng chẳng phải người do dự thiếu quyết đoán. Phải rồi, nghe nói ông đã đưa mẹ nuôi của Tôn Hàn đến Thượng Kinh rồi, ông định dùng bà ta thế nào?"
"Tôi tự có cách của tôi!"
"Tùy ông!"
.....
Hai ngày sau.
Còn một ngày nữa là đến ngày Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân kết hôn.
Cuộc hôn nhân của hai người tuy không được các phương tiện truyền thông đưa tin rộng rãi nhưng dù thế thì người dân bình thường vẫn nghe nói.
Cậu Năm của gia tộc hàng đầu Thượng Kinh sắp kết hôn, đây chính là một chủ đề sốt dẻo.
Dù hai ngày nay Tôn Hàn ở công ty nhưng vẫn có thể thi thoảng nghe thấy nhân viên của tập đoàn Thiên Tử bàn luận.
Hôm nay Tôn Hàn cũng tới công ty rất sớm.