Nhưng thương trường như chiến trường, Diệp Hà Sơn không vui vẻ đồng ý ngay mà cười nói: “Không biết ông chủ Tôn định hợp tác thế nào?”
Thật lòng mà nói, nếu không có Tôn Hàn làm trung gian thì Tôn Phát Tài mà đến đây mời hợp tác, có lẽ Diệp Hà Sơn sẽ nghĩ ông ta định thôn tín việc kinh doanh của Diệp Thị cũng nên.
Đây không phải lòng tiểu nhân, mà khả năng này là rất cao.
Thử nghĩ mà xem, Long Phong lấy danh nghĩa dùng người của Diệp Thị để hoàn thành dự án. Họ trả thù lao cho đội ngũ công nhân cao hơn, hứa hẹn cho các chủ quản nhiều hơn, có lẽ sau khi dự án hoàn thành, đội ngũ nhân lực mà Diệp Thị mất bao công sức gây dựng sẽ chuyển hết sang làm cho Long Phong mất.
Nếu không phải Diệp Thị đang gặp khó khăn, hơn nữa Tôn Hàn cũng không làm chuyện bậy bạ và đây là cách duy nhất để Diệp Thị vượt qua được cơn phong bao này thì chưa chắc Diệp Hà Sơn đã đồng ý hợp tác.
Nếu Tôn Phát Tài đến đây bàn chuyện với ý định đó, chỉ cần Diệp Hà Sơn đồng ý một cái là Diệp Thị sẽ bị nuốt trọn luôn.
Tôn Phát Tài là ông trùm của ngành bất động sản nên hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo của Diệp Hà Sơn.
Ông ta cười nói: “Các điều khoản hợp tác cụ thể thì nhiều lắm, nhưng tôi nói thật, Long Phong cố giành lấy dự án này về không phải vì tiền đâu”.
“Cho nên ông Diệp không cần phải lo. Dù ông không tin một người ngoài như tôi thì cũng phải tin cháu rể của mình chứ!”
“Theo ý định của tôi và Tôn Hàn thì đầu tiên, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề nợ nần của Diệp Thị trước. Cách làm của chúng tôi là…”
Tôn Phát Tài giải thích qua một lượt, đại ý là phải giảm giá thuê nhân công và thương lượng giảm giá với bên cung cấp nguyên vật liệu.
Nếu năm nay, các công trình thi công đều khởi sắc thì làm vậy không được, chắc chắn các nhân công sẽ không đồng ý.
Nhưng mấy năm nay, ngành này đang rất tiêu điều.
Chỉ cần giữ mức tiền lương hợp lý thì các nhân công sẽ đồng ý thôi.
Còn phía bên cung ứng nguyên vật liệu, để đảm bảo lợi nhuận thì họ cũng sẽ gật đầu.
Khoản nợ hơn 100 tỷ mà Diệp Thị nợ bên ngoài có tiền lương của nhân công và tiền nhập nguyên vật liệu.
Ý định của Tôn Phát Tài là hạ thấp giá xuống, thậm chí thấp hơn cả giá niêm yết luôn.
Miễn sao vẫn trong phạm vi chấp nhận được là ổn!
Tuy nhiên, nhân công tiếp tục làm dự án đảo Lâm An và bên cung cấp nguyên vật liệu có thể thuận lợi nhận được tiền nợ của Diệp Thị.
Như vậy tính tổng lại thì khoản nợ của Diệp Thị đã giảm bớt rồi.
Vậy là đã tiết kiệm được ít nhất mấy tỷ, từng đó cũng có thể giúp Diệp Thị giảm bớt nợ nần.
Còn đống nguyên vật liệu đang đắp chiếu của Diệp Thị, Tôn Phát Tài sẽ mua lại với giá gốc, như vậy cũng trả lại được cho họ hơn mười tỷ.
Nếu không Diệp Thị chỉ còn cách bán thống bán tháo, hoặc để cho chúng mục nát ra thôi.