Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Còn ông nội anh ta là bậc tiền bối có máu mặt, lợi hại biết bao.  

 

Nhưng ngoài việc tìm kẻ đâm lén Liễu Y Y và cảnh cáo Tôn Hàn ra thì lần nào cũng phải chịu thiệt.  

 

Đến nước này mà Đường Minh Phong vẫn không hiểu ra Tôn Hàn là kẻ không hề đơn giản thì đúng là đầu anh ta chỉ để trồng cây.  

 

So với việc tranh giành một mất một còn với Tôn Hàn thì lùi lại một bước không phải tốt hơn sao?  

 

Đợi khi bất động sản Phong Quân thuận lợi lên sàn rồi, anh ta về Ma Đô làm người thừa kế nhà họ Đường, vậy không phải tốt hơn sao?  

 

"Anh nghĩ đây là vấn đề tiền nong à? Quả thực một trăm triệu có thể mua công ty của tôi, nhưng anh cảm thấy tôi đang quan tâm đến vấn đề đó sao?", Tôn Hàn chế giễu.  

 

"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?"  

 

"Muốn thế nào ư? Việc bán Đồng Đồng đi anh cũng có phần, tìm người đâm Liễu Y Y là do Đường Triêu Bính làm. Những việc này không thể tha thứ!"  

 

"Anh hỏi tôi muốn thế nào sao? Thế này đi, chỉ cần anh và ông nội anh tới trước mặt tôi quỳ gối, dập đầu nhận tội thì tôi sẽ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho các người", Tôn Hàn chớp mắt, dập điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn.  

 

Đường Minh Phong không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Không thể nào!"  

 

Bắt anh ta quỳ là không thể, bắt ông nội anh ta quỳ thì lại càng không thể!  

 

Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu đáp: "Tôi cũng cho rằng việc này là không thể. Cho nên, chuyện giữa chúng ta kiểu gì cũng phải có hồi kết".  

 

"Tôi biết khả năng cao là ông nội anh sẽ nhờ đến Lý Hắc Tử. Nhưng nói câu thật lòng, Lý Hắc Tử đến Giang Châu cũng chưa chắc đã giúp được ông cháu anh đâu".  

 

"Kể ra cũng thật nực cười, Lâm Mỹ Quyên vốn nghĩ anh là người chồng tốt. Nhưng thật không ngờ Đường Minh Phong vừa có tiền có quyền là lập tức coi cô ta như đôi giày rách. Không biết giờ cô ta đang nghĩ gì nhỉ?"  

 

"Thực lòng tôi cũng khá muốn đem chuyện hôm nay kể với Lâm Mỹ Quyên. Có điều nghĩ lại thì tôi và cô ta đã ly hôn rồi, tôi lo chuyện bao đồng như vậy làm gì?"  

 

"Huống hồ, Lâm Mỹ Quyên còn có kiếp nạn ngày mai. Sau ngày mai, có lẽ cô ta cũng không còn tâm sức đâu mà quan tâm đến việc anh ra ngoài chơi trò mèo mả gà đồng với người phụ nữ khác".  

 

Sau cùng, Tôn Hàn tùy tiện xua xua tay, mắt nhìn về hướng khác nói: "Đi đi, mai gặp".  

 

Đường Minh Phong nuốt nước bọt, giờ anh ta có thể chắc chắn ngày mai Tôn Hàn sẽ tới.  

 

Anh ta trấn tĩnh lại rồi đáp: "Được, tôi chờ!"  

 

Nói rồi quay lưng đi ra khỏi nhà hàng.  

 

"Cậu Hai, anh, anh ta là ai vậy?", Lưu Phương Phương đứng ngoài cửa đã nhìn thấy tất cả. Cảm giác như khi đứng trước Tôn Hàn, Đường Minh Phong không dám ho he gì vậy.  

 

Điều đó khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.  

 

Rốt cuộc Liễu Y Y đang qua lại với người đàn ông như thế nào?  

 

Mà đến người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô cũng phải nể sợ?  

 

"Cút!!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK