Nói đến đây, Tô Nguyệt Nga mới vào chủ đề chính.
Thấy Tôn Hàn khẳng định chắc nịch như vậy, Tô Nguyệt Nga cũng nổi hứng: “Cậu nói tôi nghe cách điều hoà đi”.
Bạch Cần suốt nãy giờ chỉ im lặng, nhưng đôi mắt đẹp thì dán chặt vào người Tôn Hàn, cô ấy chỉ thấy người đàn ôn này thật sự rất đẹp trai.
Trước đó, cô ấy không ngờ là mình chỉ giúp Tôn Hàn tìm công việc ở kho thôi mà lại tìm ra được một báu vật thế này.
Song, anh lại đàm phán rất tự tin, nắm chắc cục diện, khéo đến chuyên gia am hiểu đàm phán thực thụ cũng chưa chắc đã làm tốt bằng anh.
Nhưng rốt cuộc có phải là làm màu hay không thì phải xem anh có thể thuyết phục được Tô Nguyệt Nga cho vẹn toàn đôi bên không đã.
Lúc này, Tôn Hàn nói: “Đầu tiên, hợp đồng của cửa hàng Bạch Tụ đã chuyển đi rồi thì chắc chắn không thể thu hồi lại được. Chúng tôi chỉ có thể đảm bảo với cô Tô là sản phẩm của Lệ Lan ở cửa hàng Bách Tụ, chúng tôi vẫn giữ giá bằng với thị trường hay thậm chí còn cao hơn, nếu có hoạt động gì thì chúng tôi cũng phải liên hệ với cô Tô đầu tiên, để phối hợp với cô tổ chức các hoạt động nâng cao mức tiêu thụ”.
Nếu là vậy thì Tô Nguyệt Nga không còn gì băn khoăn nữa rồi.
Cô ta khẽ gật đầu, thừa nhận điều này rất quan trọng và đã khiến cô ta động lòng.
Nhưng cô ta nào có dễ dàng đồng ý như vậy: “Với tôi thì vẫn chẳng có lợi ích gì, cậu cần hiểu rõ một chuyện, đúng là chủ của cửa hàng Bạch Tụ có ô dù, nhưng tôi chưa chắc đã sợ đâu”.
Hiểu theo cách khác là Tô Nguyệt Nga cô ta sẽ không nể mặt chủ cửa hàng này đâu.
Tôn Hàn nhẹ nhàng cười nói: “Cô Tô đâu có thiếu các mối quan hệ hay tiền tài ở Thượng Kinh, đương nhiên sẽ không sợ cửa hàng Bách Tụ rồi. Nhưng cần phải bắt được trọng điểm, đó là lợi ích!”
“Mọi người trên đời đều hướng về lợi ích. Đã là người làm ăn thì chúng ta cần thực tế một chút, phải nhìn vào lợi ích”.
“Cô Tô, chỉ cần cô đồng ý không cho sản phẩm của cửa hàng Bách Tụ qua được điều kiện của cô thì giám đốc Trương của chúng tôi cũng sẽ bày tỏ thành ý của mình. Năm nay, sản phẩm mới của Lệ Lan chúng tôi sẽ cho cô Tô mức ưu đãi lớn nhất, các mặt hàng khác cũng vậy, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng đủ các yêu cầu của cô, về giá thì đương nhiên giám đốc Trương là người có quyền hành cao nhất”.
“Bấy nhiêu đó là đủ đền bù gấp mấy lần thiệt hại cho cô Tô rồi”.
“Đương nhiên chỉ có mấy người chúng ta biết chuyện này thôi, truyền ra ngoài sẽ không hay cho lắm!”
Tô Nguyệt Nga chợt sáng mắt lên, nếu Tôn Hàn thực hiện đúng như lời nói thì lợi nhuận năm nay của cô ta ít nhất có thể tăng thêm ba lần, không phải một con số nhỏ đâu.
Nhưng đâu có chuyện gì dễ khiến cho người ta hài lòng chứ.
Thật ra điều kiện bồi thường mà Tôn Hàn đưa ra rất hấp dẫn rồi, nhưng cô ta vẫn muốn được nhiều hơn.
Vì thế, cô ta cố tỏ ra vẻ đắn đo, không được tình nguyện cho lắm rồi nói: “Tôi thì tin thành ý của giám đốc Trương rồi, nhưng chỉ có một năm thôi thì hơi ít, nếu ba năm thì tôi còn xem xét”.
Tôn Hàn cười phá lên: “Cô Tô, chưa chắc giám đốc Trương đã ngồi chắc vị trí này được ba năm, cho nên điều kiện của cô hơi quá rồi”.