Nếu bọn họ mà cho thì khéo anh phải đổi số mất.
“Cậu tưởng tôi bị ngơ à mà cho họ số điện thoại của cậu? Yên tâm đi”.
“Thế thì tốt, thôi chúng ta uống đi”.
Bọn họ uống đến đêm khuya mới giải tán, tiêu hết tám trăm, Hạ Uyển chủ động đi thanh toán mà không hề sót tiền chút nào.
Trần Thanh Sương có tựu lượng cũng khá, dù vẫn tỉnh táo, nhưng bước đi đã loạng choạng.
Thế nên, Tôn Hàn phải đưa cô ấy về nhà.
Trước lúc đi về, Ngô Tuyết Phong còn không quên nhắc nhờ Tôn Hàn với ý tứ sâu xa là phải đưa Trần Thanh Sương về nhà an toàn.
Anh ta nhấn mạnh vào từ “an toàn”, như thể chắc chắn tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hạ Uyển cũng là người từng trải, cô ấy liếc nhìn Tôn Hàn và Trần Thanh Sương một cái rồi đỡ chồng mình đi về.
Tôn Hàn đỡ Trần Thanh Sương đi ra ven đường, đang chuẩn bị vẫy tay bắt taxi thì Trần Thanh Sương đột nhiên dịu dàng nói: “Chúng ta đi bộ đi”.
“Cậu không sao chứ?”, Tôn Hàn cúi xuống nhìn Trần Thanh Sương.
“Tôi ổn, vẫn đi được! Tối nay mà không tranh thủ đi dạo một lúc thì chắc sau này không còn cơ hội nữa, đúng không hả tổng giám đốc Tôn?”, Trần Thanh Sương như say như không nói.
“Được rồi”.
Tôn Hàn cũng không từ chối, hai người cùng bước đi trên con phố, nhưng khoảng cách giữa họ chưa đến một mét, vì Tôn Hàn sợ Trần Thanh Sương đi loạng choạng làm anh không đỡ kịp.
Bây giờ đã là mười hai rưỡi đêm rồi.
Đường phố vắng tanh không một bóng người.
Gió đêm thổi tới có cảm giác lành lạnh.
“Hôm nay ngày mấy ấy nhỉ?”
“Mồng mười tháng một, còn hai mươi ngày nữa là tới tết âm”.
“Nhanh thật đấy”.
Trần Thanh Sương chợt cảm thán một câu rồi ngước đôi mắt trong như dòng suối nhìn Tôn Hàn, sau đó nhoẹn miệng cười: “Năm nay tôi thấy rất may vì gặp lại cậu, hơn nữa còn là một phiên bản rất phi thường”.
Tôn Hàn vừa đi vừa nói: “Tôi có gì ly kỳ lắm à?”
“Đương nhiên rồi, vì cậu chính là nam thần của lớp mà”.
“Gì cơ? Nam thần? Cậu đang nói ai đấy?”, Tôn Hàn ngạc nhiên.
“Ha ha, còn ai vào đây nữa? Cả lớp đều công nhận mà! Nhưng thật lòng mà nói là thầy Tần nhận xét đấy. Thầy bảo cậu chính là người đẹp trai nhất trong đám con trai lớp mình”, Trần Thanh Sương nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
Tôn Hàn thấy nghi hoặc: “Cậu đừng lừa tôi, thế sao tôi không biết?”
“Lúc thầy nói câu ấy, hình như cậu nghỉ học vì nhà có việc hay sao ấy. Tôi nhớ lúc ấy, thầy nói nguyên văn thế này: Trong các bạn nam lớp mình thì Tôn Hàn là người đẹp trai nhất, học hành cũng giỏi, mỗi tội trong giờ học không nghiêm túc, các em không được học theo cậu ấy nhé!” Trần Thanh Sương giả giọng Tần Chính nói.