Không một ai giữ bình tĩnh được nữa.
Đặc biệt là Cố Đình, cô ấy không ngờ người anh Tôn Hàn lúc nào cũng hoà nhã lại có mặt tính cách bá đạo này.
Khiến cô ấy có ảo giác người anh Tôn Hàn của mình đã biến thành người khác vậy.
Từ Kim Kiều sững ra mất một lúc, vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám, “Cậu biết cậu đang nói gì không?”
“Chẳng lẽ khả năng diễn đạt của tôi có vấn đề khiến hai chị em bà không hiểu ý tôi à?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi lại, ánh mắt lạnh đi.
Hiểu thì hiểu đấy, nhưng không tin.
Từ Kim Kiều không tin, Từ Phúc Dương cũng không tin lại có kẻ dám ngông cuồng ở trước mặt chị em họ như vậy!
Rốt cuộc là đối phương thực sự có bản lĩnh, hay chỉ vì là kẻ vô tri nên không biết sợ?
“Cậu có biết tôi họ Từ hay không?”
“Họ Từ của Từ Định Phương, yên tâm, tôi từng nghe tên rồi! Tuy bà là người nhà họ Từ, nhưng liệu có với đến được Từ Định Phương không?”
“Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, tôi chỉ biết nói theo luật thôi. Bà nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty quảng cáo Long Thần. Nhưng khoản tiền Nghiêm Tống kiếm được mà bà đã phung phí mấy năm qua có lẽ đã vượt xa số cổ phần này. Tôi lấy lại cổ phần cho Nghiêm Tống, cũng không quá đáng!”
Tôn Hàn vẫn trả lời một cách nhẹ nhàng và súc tích.
Nhưng trong lòng của những người đang ngồi ở đây đều dậy sóng.
Từ Định Phương đấy!
Đó là nhân vật quyền thế bậc nhất của thành phố Nghi.
Hai chị em Từ Kim Kiều dám tự cao tự đại như vậy cũng vì được thơm lây quan hệ của nhà họ Từ, vì bọn họ thuộc nhánh phụ của nhà họ Từ.
Nhưng tên Tôn Hàn mà Nghiêm Tống mời đến này lại nhắc đến Từ Định Phương với giọng điệu như đang gọi anh A chị B vậy, bình thản vô cùng.
Từ Kim Kiều bắt đầu lo lắng, đôi mắt vẫn u ám nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn. Bà ta không dám chắc chắn Tôn Hàn thực sự có bản lĩnh ấy, hay chỉ đang phô trương thanh thế.
Nhưng một khi trao trả cổ phần, Từ Kim Kiều sẽ không còn gì nữa.
Trở về nhà họ Từ làm việc, thói đời nóng lạnh, là chuyện không thể nào.
Vì vậy, bà ta không thể để vụt mất Long Thần!
Không chỉ cổ phần, mà là toàn bộ công ty quảng cáo Long Thần!
“Chị, xem ra Nghiêm Tống muốn tìm người ngoài đến ức hiếp người nhà họ Từ chúng ta. Em nghĩ chúng ta không cần khách sáo nữa, cứ nhờ bác cả ra mặt cho chúng ta đi!!”, Từ Phúc Dương nghĩ tên Tôn Hàn này không đơn giản, bèn cất tiếng nói.
Bác cả của họ chính là Từ Định Phương quyền thế của thành phố Nghi.
Tất nhiên, phô trương thanh thế là chính thôi. Theo Tôn Hàn suy đoán, hai chị em Từ Kim Kiều hoàn toàn không có khả năng nhờ vả Từ Định Phương.