Có lẽ đây cũng là những lời mà Tôn Hàn muốn nghe nhất.
Thiên Cửu Môn có một quy tắc bất di bất dịch, đó là một khi gia nhập thì cả đời phải sống trọn với môn phái.
Nhưng quy tắc chỉ là giấy tờ, trong khi thời đại đang ngày một thay đổi chóng mặt, Thiên Cửu Môn không còn mạnh như trước nữa, bất kể là đối nội hay đối ngoại.
Quy tắc này nên bỏ đi thôi.
Điều Tôn Hàn lo nhất là Lệ Lận không phục Thẩm Vấn, nếu vậy thì khi Tôn Hàn đi rồi, khéo không bao lâu nữa, Thiên Cửu Môn lại rơi vào cảnh hỗn loạn.
May sao Lệ Lận đã hiểu ra vấn đề.
“Nếu vậy thì tôi không nhiều lời nữa”.
Tôn Hàn chầm chậm khép mắt.
“Tôi đi đây”.
Thấy Tôn Hàn có ý tiễn khách, Lệ Lận không chần chừ mà quay người đi luôn.
…
Nửa tháng sau, Tôn Hàn đã miễn cưỡng đi lại được.
Nhưng với thể chất hiện giờ, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến anh ngã nhào.
Với tình trạng này thì dù có khỏi bệnh thì Tôn Hàn cũng chỉ có thể làm một người bình thường thôi, thậm chí sức khoẻ còn thua người bình thường. Các bộ phận vẫn hoạt động đúng chức năng, nhưng có lẽ vai không thể khiêng, mà tay thì không thể cầm nắm được.
Còn động đến võ thuật thì quên luôn đi.
Không phải đã hết cách giải quyết, nhưng đây không phải vấn đề khó bình thường, nói cách khác thì chỉ mong gặp thầy gặp thuốc thôi.
Song, Tôn Hàn cũng không quá bận tâm về những chuyện này, mấy chiêu võ vẽ này là anh học được khi ở trong tù, mai này có dùng được nữa hay không cũng không quan trọng, kệ đi!
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Mục Vỹ đã mua vé tàu cao tốc lên Thượng Kinh.
Không còn việc gì nữa nên anh đã ngồi yên vị trên tàu.
Khi thấy cảnh vật của Tây Nam dần rời xa, Tôn Hàn thấy hơi lưu luyến và mong nhớ.
Đến nay, anh đã hoàn thành sứ mệnh mà Phó Văn Húc giao phó nên có thể đi được rồi.
Bây giờ, anh phải đi làm việc của mình thôi.
May sao Liễu Y Y lại bảo hai người đừng liên lạc trong vòng một năm.
Vậy nên anh quyết định sẽ đến Thượng Kinh luôn.