Bấy giờ, Chu Hàn mới lững thững đi ra từ trong đám đông rồi hô to.
Dù bữa ăn hôm nay không phải do gã ta thanh toán, nhưng cũng do gã ta khởi xướng, nếu có vấn đề xảy ra thì gã ta vẫn phải ra mặt.
Vả lại, họ còn là nhân viên của công ty quốc tế Phong Hoả nên thật sự không phải sợ ai.
Ngay sau đó, người thanh niên kia đã bật cười ngặt nghẽo: “Tôi bảo này Chu Hàn, công ty các anh giỏi lắm à?”
Sau khi ló mặt ra, Chu Hàn đã phải sứng người: “Cậu Lạc?”
“Ồ, vẫn nhận ra tôi cơ đấy! Sao, anh định ra mặt cho họ hả? Nói thật chứ, dù công ty của các người cũng có tiếng, nhưng ở tỉnh Nam thì chưa là gì đâu. Anh thì suốt ngày mang cái mác nhân viên của Phong Hoả ra để loè thiên hạ, có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”
Người thanh niên này tên là Lạc Văn Nhất, một cậu ấm khá có tiếng ở tỉnh.
Chu Hàn tỏ vẻ nịnh nọt: “Cậu Lạc nói gì thế, tôi có là gì đâu mà dám ra mặt cho họ! Nếu họ đã chọc giận cậu thì để tôi bắt họ xin lỗi cậu, được không…”
Ngay sau đó, Chu Hàn đã dõng dạc nói với Triệu Cường và Tiểu Nguyệt: “Hai người mau xin lỗi cậu Lạc đi!”
Trán Triệu Cường nổi đầy gân xanh, rõ ràng đang nén giận.
Bình thường, hắn rất nghe lời Chu Hàn nên cứ ngỡ giờ gặp phải chuyện này thì kiểu gì Chu Hàn cũng đứng về phía mình.
Ai ngờ đâu gã ta lại giúp người ngoài!
“Quản lý Chu, anh ta bắt tôi phải uống rượu cùng để xin lỗi, với lại là anh ta va vào tôi trước, tôi không xin lỗi đâu”, Tiểu Nguyệt kiên cường nói.
Đương nhiên Chu Hàn biết chắc chắn là Lạc Văn Nhất gây sự trước.
“Nếu cô không xin lỗi thì ngày mai không cần đi làm nữa, mà này, cậu Lạc bảo cô uống cùng là vì cậu ấy tôn trọng cô, uống vài chén thì có sao nào?”, Chu Hàn nghiêm giọng trách móc.
Cuối cùng, Triệu Cường không thể nhịn được nữa mà bùng nổ: “Chu Hàn, anh đúng là cái loại súc sinh mẹ nó rồi!”
Uống rượu, chỉ là uống rượu cùng thôi?
Đến quỷ còn không tin nổi!
Thế mà Chu Hàn lại không cảm thấy có gì sai à?
Hơn nữa, dù gì Lưu Nguyệt cũng là nhân viên dưới trướng Chu Hàn, sao gã ta lại đẩy nhân viên của mình đi như thế chứ?
Bị mắng là cầm thú, Chu Hàn nổi trận lôi đình, cảm thấy Triệu Cường đúng là xấc xược. Gã ta bèn quát lại, “Triệu Cường, Lưu Nguyệt, đừng trách tôi không nói trước với hai người! Nếu hôm nay hai người không làm cậu Lạc vui lòng, đừng nói là cậu Lạc không để yên, cả quốc tế Phong Hoả cũng không giữ hai người ở lại nữa đâu!”
Chuyện này…
Lời vừa dứt, không chỉ Triệu Cường và Lưu Nguyệt cảm thấy khó tin, mà ngay cả những nhân viên khác cũng không tin nổi.
Không ngờ Chu Hàn lại vì giúp người ngoài mà đối xử như vậy với nhân viên của mình!