Nhưng đó là mạng người đấy!
“Anh vẫn chưa nói hết ý đúng không?”
Nếu bị dồn vào thế bí quá thì đây cũng là một cách, nhưng Liễu Phương Phương vẫn thấy cách này có điểm sơ hở.
“Ừm, chúng ta hãy cùng phân tích một chút. Nếu chuyện này là do đối thủ của nhà họ Diệp gây ra với mục đích đánh bại họ, vậy khi chúng ta dùng cách này, họ sẽ làm gì?”
“Đương nhiên sẽ tiếp tục thổi phòng vụ này lên, rồi vạch mặt nhà họ Diệp trước bàn dân thiên hạ”, Liễu Phương Phương trả lời mà không cần suy nghĩ.
Vậy thì cách này không được rồi.
Ít nhất khi chưa phải bó tay thì họ sẽ không dùng đến.
Bởi nếu làm không gọn gẽ, khéo nhà họ Diệp còn lao đao hơn.
“Hay cô cứ gọi cho ông nội cô đi, bên đấy quyết sao thì chúng ta nghe vậy”, Tôn Hàn kiến nghị.
Đây là chuyện của nhà họ Diệp, nếu hai người họ không giải quyết được thì cũng đành chịu thôi.
Chứ biết làm thế nào nữa?
“Không được!”
Liễu Phương Phương do dự một lát rồi từ chối: “Chúng ta cố nghĩ cách tiếp đi, hồi nhỏ ông ngoại thương tôi nhất, giờ tôi không thể trơ mắt nhìn Diệp Thị gặp chuyện được”.
Tôn Hàn không biết phải nói gì.
Nếu cô ta cứ muốn đâm đầu vào chuyện này thì anh có khuyên cũng vô dụng.
“Kiểu gì chẳng có cách, chẳng qua chúng ta chưa nghĩ ra thôi. Tôn Hàn, nếu anh nghĩ ra cách gì đó thì cứ nói với tôi nhé! Tôi sẽ cảm ơn anh”.
Tôn Hàn bật cười, vợ chồng với nhau mà khách sáo thế đấy.
Nhưng họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi.
Tôn Hàn vô ý liếc nhìn vào cổ áo của Liễu Phương Phương, làn da trắng ngần lộ ra.
Anh kiếm chế cơn xúc động lại rồi gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ lưu ý”.
“Haizz, tôi cũng chỉ biết trông mong vào anh thôi. Tôi biết tài năng của anh mà, nếu anh mà bó tay thì tôi cũng chịu chết”, Liễu Phương Phương thở dài nói.
“Tài năng về phương diện nào cơ?”, đột nhiên Tôn Hàn buột miệng hỏi.
Liễu Phương Phương đỏ bừng mặt rồi ưỡn ngực nói: “Có giỏi thì anh chứng minh cho tôi xem!”
Được, Tôn Hàn nghẹn họng luôn!
Anh vừa muốn làm dịu đi bầu không khí nóng rực thì lại lỡ lời rồi.
Gì chứ, chứng minh chuyện này thì anh chịu!
“Xì, chỉ được cái mạnh miệng!”
Liễu Phương Phương dè bỉu một câu rồi thấy tâm trạng đã tốt hơn.