Chuyện đến nước này, ai còn nhịn được nữa?
“Tôi làm thủ lĩnh thay thằng oắt con Tôn Hàn chẳng tốt hơn à?”, bấy giờ Lý Hắc Tử cũng không giấu giếm nữa, mà nhìn thẳng vào Tô Vấn Long rồi nói thẳng ra luôn.
Người đủ tư cách chất vấn ông ta ở đây chỉ có Tô Vấn Long thôi.
Chỉ cần áp chế được Tô Vấn Long thì những người khác sẽ khuất phục hết.
“Ông lên thay, hay là thương hội ba tỉnh Đông Bắc?”, Tô Vấn Long hừ lạnh rồi hỏi.
“Đương nhiên là tôi, còn phía bên kia thì tôi chỉ đồng ý mỗi năm giúp họ chút việc vặt thôi”.
Tô Vấn Long hỏi: “Việc gì?”
Lý Hắc Tử cau mày rồi đáp: “Nói chung ông không cần biết, Tô Vấn Long, tôi hỏi ông một câu, ông có chung chí hướng với tôi không?”
Thấy Lý Hắc Tử giấu giấu giếm giếm như vậy, mọi người đều đoán được chắc việc mà Lý Hắc Tử hứa sẽ làm cho thương hội ba tỉnh Đông Bắc không hề đơn giản, chắc chắn là lợi ích có ảnh hưởng lớn đến Thiên Cửu Môn.
Nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Mặt của Lý Hắc Tử đen, nhưng lòng dạ của ông ta còn đen tối hơn.
Mọi người đều dồn hết ánh nhìn về phía Tô Vấn Long, để xem ông ta định trả lời thế nào?
Nếu đến Tô Vấn Long còn không dám đối đầu với Lý Hắc Tử thì còn ai dám chống đối Lý Hắc Tử nữa?
“Dù bây giờ chúng ta đều tự xây dựng đế chế riêng, nhưng chuyện làm ảnh hưởng đến lợi ích của Thiên Cửu Môn thì tôi không làm đâu”, Tô Vấn Long nghiêm mặt nói.
Ông ta không quy phục Tôn Hàn, chỉ vì thấy đối phương còn quá trẻ, không đủ tư cách chèo chống Thiên Cửu Môn.
Nhưng Lý Hắc Tử thì còn thiếu tư cách hơn, nhất là ông ta còn dắt sói vào nhà.
“Ai gây tổn hại cho Thiên Cửu Môn chứ? Tôi mà lên làm chủ thì Thiên Cửu Môn chỉ có phất lên thôi”.
Ánh mắt của Lý Hắc Tử chứa đầy vẻ tự mãn, như thể chỉ cần giơ tay là vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn sẽ thuộc về mình ngay.
Nhưng chỉ có Lý Hắc Tử mới tin những lời của mình thôi.
Ông ta đã cấu kết với người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc rồi mà còn đòi gây dựng Thiên Cửu Môn lớn mạnh thêm?
Bây giờ, thương hội ba tỉnh Đông Bắc đã cử Diêm Hùng và Mạch Ninh tới giúp Lý Hắc Tử, chờ thế lực của Lý Hắc Tử mạnh lên rồi, khéo họ còn cho thêm nhiều người tới nữa.
Đến lúc đó, Thiên Cửu Môn gặp nguy ngay.
Đó là kết quả mà bọn họ không muốn thấy nhất.