Sắc mặt Tôn Hàn rất phức tạp và bối rối.
Anh muốn nói với Liễu Y Y, anh thích cô.
Nhưng giống như Liễu Y Y đã nói, anh là một người thích giấu kín tâm sự trong lòng.
Anh không muốn Liễu Y Y biết cuộc chiến một mất một còn giữa anh và Giang Lệ vào năm sau.
"Được!"
Cổ họng Tôn Hàn khẽ nhúc nhích, cuối cùng anh chỉ thốt lên một câu như vậy.
Đèn đường đã lên khắp các phố phường.
Thành phố bỗng trở nên thật ồn ào náo nhiệt.
Tôn Hàn đi vào quán bar Mộ Thượng đầy ắp người. Dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, những chàng trai cô gái điên cuồng lắc lư nhảy múa, tận hưởng trọn vẹn niềm vui của buổi tối này.
Chu Lão Lục phát hiện ra Tôn Hàn, liền vội đi ra đón: "Cậu chủ!"
"Thiệu Tuấn đâu?"
Anh vốn định bảo Từ Khang Niên điều tra Thiệu Tuấn xem rốt cuộc gã làm ăn thất bại thật hay là gã đang lừa Thẩm Nguyệt.
Nhưng anh không ngờ rằng lại điều tra ra tối nay Thiệu Tuấn uống rượu ở quán bar Mộ Thượng.
Thế nên anh đã tới đây.
Đây lại là quán bar dưới quyền Chu Lão Lục, thế nên ông ta đã ở đây đợi anh từ sớm.
Anh cũng muốn xem thử người bạn trai mà Thẩm Nguyệt yêu điên cuồng là người như thế nào.
Còn công ty kia thì Tôn Hàn đã xác nhận rồi, nó chỉ còn là một cái vỏ rỗng mà thôi.
"Gã ở bên trong phòng bao số 7!"
"Dẫn tôi qua đó đi".
Lúc này, trong phòng bao số 7 có ba bốn người thanh niên, ai nấy đều trái ôm phải ấp, chén chú chén anh.
"Thiệu Tuấn, anh giỏi thật đấy, nhanh thế đã kiếm được năm triệu tệ rồi? Này, sao anh kiếm tiền dễ thế?", một thanh niên nói với giọng ghen tị.
Dù gì hôm nay cũng là Thiệu Tuấn mời, thế nên thanh niên kia cũng không dám nói thẳng rằng Thiệu Tuấn lừa tiền của phụ nữ, nhưng đám bạn bè vớ vẩn của Thiệu Tuấn đều biết thừa cả.
Họ vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ với Thiệu Tuấn.
Mới có mấy ngày mà Thiệu Tuấn đã kiếm được mười triệu tệ từ cô bạn gái nhà giàu kia!
Cả đời này chưa chắc họ đã kiếm được mười triệu tệ.
Thiệu Tuấn có khuôn mặt đẹp trai và thon gọn, cười lên khá giống với những nam minh tinh nổi tiếng, gã thẳng thừng tuyên bố: "Đừng nói là năm triệu tệ, dù là mấy chục triệu tệ tôi cũng có thể lấy ra được, các người có tin hay không?"
“Không kiếm được thì phải gọi tôi là ông đấy nhá!”, lập tức có người lên tiếng.
“Tắt nhạc! Tôi gọi điện thoại”.
Thiệu Tuấn đã uống khá nhiều nên bắt đầu trở nên phách lối.
“Các em ngoài đi!”