Đã trở mặt rồi nên Thân An Hoa chẳng còn vẻ nịnh nọt săn sóc như ngày thường nữa. Gã nhếch môi, đắc ý nhìn bộ dạng quẫn bách của Thẩm Tri Thu.
Bỗng nhiên gã cảm thấy, việc khiến một nữ thần cao cao tại thượng phải vẫy đuôi cầu xin sự thương hại, cũng rất thú vị.
“Anh Thân à, anh hà tất phải làm khó một cô gái yếu đuối như tôi đến mức này?”
“Cô gái yếu đuối à, tối qua cô quát mắng tôi có yếu đuối tí nào đâu nhỉ! Mặt tôi vẫn đang rất đau đây này!”
Thân An Hoa giận dữ chỉ vào mặt mình, hung dữ nói.
“Anh Thân, là do Tri Thu không hiểu chuyện!”
“Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn với tôi mấy chữ ‘không hiểu chuyện’, vô vị lắm. Trên bàn có hai chai rượu trắng, uống cạn đi, tôi sẽ không so đo chuyện tối qua nữa. Còn ‘Đại Đô Chi Thành’ vẫn sẽ được quảng bá như dự định”.
Dường như Thân An Hoa đã không còn kiên nhẫn nữa. Gã chỉ vào hai chai rượu mạnh trên bàn ăn, nói với vẻ không hề khách sáo.
Chuyện này…
Với hai chai rượu trắng bình thường, một người đàn ông có tửu lượng tốt mà uống hết cũng phải xây xẩm mặt mày. Huống chi Thẩm Tri Thu chỉ là một cô gái, e rằng chưa uống được nửa chai đã ngất mất rồi.
Những giọt nước mắt ấm ức của Thẩm Tri Thu đã chực rơi xuống.
“Anh Thân à, hình như làm vậy thì… ép buộc cô ấy quá?”, Cung Hướng Độ biết việc đi xin lỗi tối nay sẽ không đơn giản, nhưng không ngờ Thân An Hoa sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng đến thế.
“Cũng chẳng phải tôi cầu cạnh các ông, ép buộc thì sao chứ? Có bản lĩnh thì đừng uống!”
Thân An Hoa lộ vẻ khinh miệt. Bây giờ số mệnh của văn hoá Thắng Thiên đã nằm trong tay gã, Cung Hướng Độ sẽ không dám từ chối.
Cung Hướng Độ cũng nhận thấy quyết tâm của Thân An Hoa. Tối nay, nếu không giày vò được Thẩm Tri Thu, gã sẽ không để yên.
E là khi Thẩm Tri Thu uống say rồi vẫn còn chuyện khác ở phía sau.
Phận làm ông chủ, Cung Hướng Độ cũng cảm thấy uất ức, nhưng có thể làm gì đây?
Ông ta chỉ đành nhìn Thẩm Tri Thu bằng ánh mắt khẩn cầu.
Nếu hôm nay không làm Thân An Hoa hài lòng, sẽ là tai hoạ lớn đối với văn hoá Thắng Thiên.
Cả đời Thẩm Tri Thu chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy. Nhưng con người chỉ có thể chọn cách cúi đầu trước hiện thực mà thôi.
“Tôi uống!”
Thẩm Tri Thu mở một trong hai chai rượu ra rồi dốc thẳng vào miệng.
Cô ấy cắn răng uống một hơi được nửa chai thì cổ họng không chịu nổi vị cay của rượu nữa, bèn ho sặc sụa.
Khuôn mặt của Cung Hướng Độ trở nên rúm ró, không nhìn tiếp được nữa.
Nhưng Thân An Hoa lại cảm thấy cực kỳ thích thú, niềm vui sướng đắc ý trào dâng trong lòng.
“Ừng ực!”
Nghỉ một lúc, Thẩm Tri Thu lại uống tiếp, nước mắt trào ra từ khoé mắt hoà cùng rượu ứa ra từ miệng, bộ dạng thảm thương vô cùng.
Nào còn phong thái mà một ngôi sao nên có.