“Phải là cụ Kim đức cao vọng trọng mới đúng, tôi mạo muội tới thăm thế này, mong cụ đừng trách tội”, Tôn Hàn khách sáo bắt tay với Kim Xuyên.
“Đừng khách sáo, cậu ngồi đi!”
Có ba chiếc ghế sofa được bày giữa phòng khách rộng rãi, Kim Xuyên là chủ nhà nên đương nhiên ngồi ở ghế chính diện, còn Tôn Hàn ngồi ở ghế bên.
Ông cụ liếc nhìn Tôn Hàn một cái rồi cười nói: “Lão phu và tập đoàn Cửu Thành chưa từng qua lại với nhau, không biết cậu Tôn đến Tề Bắc rồi đặc biệt tới gặp lão phu là vì chuyện gì?”
Vừa mở lời, Kim Xuyên đã hỏi thẳng vấn đề chính luôn.
Mười năm trước, tập đoàn Cửu Thành chính là xí nghiệp đứng đầu ở Tây Nam.
Hiện giờ vẫn vậy.
Lý do rất đơn giản, vì tập đoàn này là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn.
Đồng thời là tổng bộ của môn phái.
Thời thế thay đổi, tập đoàn này không còn được như trước nữa.
Hơn một trăm năm trước, khi Thiên Cửu Môn mới thành lập đã chọn Hương Đường làm tổng bộ, nhưng giờ thì không được nữa vì phải thay đổi theo thời thế.
Nhưng sản nghiệp đứng tên của Thiên Cửu Môn ít nhiều đều có dính líu tới tập đoàn Cửu Thành.
Mười năm trước, sau khi Giang Lệ di chuyển xuống phía Nam, Phó Văn Húc đi tù, Thiên Cửu Môn đã chia năm xẻ bảy.
Trong đó, Tả Quân cũng là một trong bảy thế lực phân nhánh.
Kim Xuyên là bố vợ của Tả Quân thì coi như người một nhà, nếu Tả Quân muốn tách ra thì chắc chắn Kim Xuyên sẽ không làm ăn gì với tập đoàn Cửu Thành nữa.
Lần này, Tôn Hàn dùng danh nghĩa lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cửu Thành đến đây thì Kim Xuyên có thể tiếp, nhưng sẽ không vồ vập hay đắc tội, chỉ đơn giản là nể mặt nhau thôi.
“Cụ mong tôi đến đây làm gì?”, Tôn Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Kim Xuyên cười lớn nói: “Lão phu mong cậu Tôn tới mời đi ăn rồi bàn chuyện làm ăn gì đó, cậu Tôn cũng biết rồi đó, ngoài kiếm tiền ra thì đời này lão phu chẳng biết gì cả”.
Ý của Kim Xuyên là mong Tôn Hàn đừng đề cấp lý do đến đây, hai bên gặp gỡ qua loa rồi ai về nhà nấy.
Chứ đừng mang phiền phức tới đây.
Tôn Hàn cũng cười nói: “Tôi cũng mong y như cụ vậy, nhưng mà khổ nỗi không được”.
“Chẳng giấu gì cụ, tôi đến đây là vì chuyện của con rể cụ”.
“Cần tìm Tả Quân mà lại gặp tôi, cậu Tôn đúng là thú vị!”
Tôn Hàn lắc đầu, “Nếu tôi cứ thế đến tìm Tả Vương thì chưa chắc ông ấy sẽ vui vẻ tiếp đãi tôi. Nhưng ông cụ Kim là bố vợ của Tả vương và là người được Tả vương kính trọng. Nếu tôi có thể nhờ ông cụ Kim gọi trước một cú điện thoại, chắc chắn Tả vương sẽ có thái độ khác”.
Tất nhiên, mấy lời này chỉ là nói bừa, nhưng chỉ cần hiệu quả là được rồi.