"Chẳng có ý nghĩa gì cả! Nhưng đây chính là lựa chọn sáng suốt nhất! Tôn Hàn, khoan nói đến chuyện ông đã nghỉ hưu, dù ông chưa nghỉ hưu thì vẫn chẳng làm gì được nhà họ Tô, cũng không làm gì được Tô Văn!"
"Ông còn không thể báo thù được cho Hành Vương thì cháu lấy cái gì để báo thù? Báo thù trực diện thì cháu không có cơ hội. Ám sát thì nhà họ Tô có rất nhiều cao thủ, ông cũng biết cháu có một Quyền vương thế giới ngầm là Trần Cửu, thực lực cũng không tồi. Nhưng với thực lực đó thì còn chưa tới gần người nhà họ Tô đã bị đánh thành bã rồi!"
Tôn Vượng Thịnh hắt một xô nước lạnh để Tôn Hàn nhìn rõ hiện thực.
Nếu như có thể háo thù thì việc gì phải đợi đến tận bây giờ.
Chưa thể báo thù được!
Nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu Thượng Kinh, nhưng mấy chục năm nay nhà họ Tô phát triển quá nhanh.
Một gia tộc mà có đến hai thủ tướng, mà Tô Văn sẽ còn duy trì truyền thống này, lần đầu tiên có tình trạng này ở Thiên Tử Đường.
Vì có Tôn Vượng Thịnh ở đây nên nhà họ Tô không làm gì được nhà họ Tôn, nhưng vấn đề là Tôn Vượng Thịnh còn có thể sống được mấy năm?
Cho dù có chữa được bệnh thì ông ấy cũng đã 80 tuổi rồi, cùng lắm sống thêm được mấy năm thì cũng chết già.
Nếu như ông ấy chết đi thì nhà họ Tôn chỉ còn một mình Tôn Đạo Hương chống đỡ, không thể nào là đối thủ của nhà họ Tô được.
Hơn nữa Tôn Vượng Thịnh đã biết, mấy năm nay con trai cả của ông ấy có quan hệ mật thiết với Tô Văn.
Ông ấy biết rõ nguyên nhân, đó là vì muốn sắp xếp cục diện sau khi ông ấy chết.
Ông ấy mà chết thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ thay thế nhà họ Tôn trở thành gia tộc đứng đầu Thượng Kinh.
Dù thế thì con trai cả của ông ấy cũng chẳng biết điều chút nào.
"Không có cách nào khác sao?", Tôn Hàn nhíu mày hỏi.
Những nhân vật tầm cỡ ở Thượng Kinh đều có những quân nhân với trang bị tối tân bảo vệ, võ sư bình thường muốn ám sát khó như lên trời vậy.
Nhưng nếu đã xác định được là ai thì không thể không báo thù!
"Thu thập bằng chứng phạm tội của Tô Văn, chỉ cần cháu có thể làm được!", Tôn Vượng Thịnh tự giễu.
Nếu như dễ dàng làm được thì Tôn Vượng Thịnh đã không chờ đến tận bây giờ.
Tôn Hàn mất bố mẹ, nhưng ông ấy cũng mất con trai và con dâu!
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn!"
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy định đi.
Tôn Vượng Thịnh nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên nói: "Cháu có thể gọi ông một tiếng ông nội không? Ông chưa từng làm điều gì có lỗi với bố cháu cả!"
Cả đời này ông ấy có hai người con trai, nếu như có điều gì áy náy thì cũng là với con trai cả.
Kể từ khi Tôn Hành Vương ra đời, tất cả mọi thứ của nhà họ Tôn đều thuộc về Tôn Hành Vương.
Sau khi Tôn Hành Vương mất, mọi tài nguyên của nhà họ Tôn mới đổ dồn vào Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành.