Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Hổ và Chu Giang là hai cao thủ có có tiếng trong nước, khiêm tốn mà nói thì họ cũng có thể dễ dàng lọt vào tốp hai mươi, thế nên ai cũng có sức một địch nhiều người.

 

Nhưng Tây Nam là sân nhà của Thiên Cửu Môn, nếu họ nhất nhất muốn động đến vũ lực thì chỉ cần cử một đoàn quân đến đây thì chắc cũng có thể đánh cho hai người trên phải lùi bước.

 

Nhưng nếu làm vậy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn làm kinh động tới chính phủ.

 

Mà đây là điều mà cả hai bên đều không muốn.

 

Mà đó cũng chính là điều hai bố con Kim Thất Lạc sợ nhất, nếu Tôn Hàn thật sự không màng tới hậu quả để giết gà doạ khỉ với hai bố con họ thì đến Giang Lệ cũng không bảo vệ họ được.

 

Nhưng xem ra với tình trạng hiện giờ thì có lẽ sẽ không đến mức đó.

 

Kim Hạo coi như cũng bỏ được tảng đá nặng trong lòng xuống.

 

Dù Kim Thất Lạc cũng thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn không thấy thoải mái, mà cứ thấy có điểm gì đó là lạ.

 

“Tôn Hàn không phải là người thích hù doạ, nếu cậu ta đã bảo hôm nay sẽ thu hồi sản nghiệp của nhà ta thì kiểu gì cũng sẽ làm”.

 

“Bố đang lo cậu ta còn có kế hoạch khác”.

 

Quen biết nhau đã được một thời gian nên Kim Thất Lạc cũng khá hiểu Tôn Hàn, chứ không dám coi thường anh dù anh còn ít tuổi.

 

Nếu Tôn Hàn thật sự không có cách nào đó thì ba hôm trước, anh đã chẳng hùng hồn tuyên bố như vậy.

 

Lẽ nào anh vẫn còn kế hoạch nào khác chưa thực hiện ư?

 

 

Lúc này, đúng là Tôn Hàn đang ngồi dùng bữa với Thẩm Tri Thu tại một nhà hàng, hệt như đã quên mất thời hạn ba ngày.

 

“Tôi còn tưởng cậu không đến cơ”, Thẩm Tri Thu nói.

 

Ngày mai là cô ấy đi Thượng Kinh rồi nên đã ôm hi vọng gọi cho Tôn Hàn, mong anh có thể đi ăn với mình một bữa coi như chào từ biệt nhau.

 

Thật ra dạo này Tôn Hàn rất bận, hơn nữa anh đã thể hiện rõ rằng mình không có ý gì với cô ấy rồi.

 

Vì thế, Thẩm Tri Thu không nghĩ là Tôn Hàn sẽ đồng ý.

 

Nhưng anh vẫn đến đây.

 

“Thì tại tôi rảnh nên đương nhiên phải đi gặp cô chào tạm biệt chứ. Nhưng tôi không có nhiều thời gian nên không ngồi lâu được, cô muốn ăn gì cứ gọi, coi như tôi mời cô một bữa chia tay”.

 

Lúc nói câu này, Tôn Hàn không quên nhìn đồng hồ, đủ thấy anh bận đến mức nào rồi.

 

“Đến thời gian ăn bữa cơm thong thả cũng không có à?”, Thẩm Tri Thu cau mày hỏi.

 

Tôn Hàn không giải thích nhiều: “Tối nay, tôi có một việc rất quan trọng phải làm nên chắc chỉ có khoảng ba mươi phút thôi, nếu là mai thì vô tư”.

 

Thẩm Tri Thu hỏi thử: “Cậu còn phải gặp ai à?”

 

“Ừm, một người rất quan trọng!”, Tôn Hàn gật đầu.

 

“Được rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK