Một khi chuyện này lọt tới tại Tôn Vượng Thịnh thì sẽ bị lộ ngay cách kiếm tiền không đàng hoàng này.
Thể diện của nhà họ Tôn cũng sẽ bị họ làm tổn hại nghiêm trọng.
Được lắm
Đậu Minh Hà cũng đã hiểu ra. Hoá ra hai bố con nhà này định dùng mỗi hai cái mồm kia để nuốt hai tỷ của ông ta thật.
Đến nước này cũng không còn gì để nói nữa.
……
So với sự tức giận của đám người kia thì ở bên này, Tôn Hàn đang thư thái trong vai một người chiến thắng.
Trong quán trà.
Ba người Tôn Hàn, Tôn Phát Tài và Đỗ Tiên đang ngồi.
Tôn Hàn cười nói: “Thời gian vài ngày mà chị cần tôi cho chị rồi đó”.
“Chị Đỗ cũng phải nghĩ cách để hất cẳng nhà họ Đậu mới được!”
Không phải ám chỉ nữa, mà Tôn Hàn nói vậy chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận anh chính là người chỉ thị Đường Triêu Bính làm như vậy trong phiên đấu thầu.
Một trăm triệu bỏ ra để mua lấy thời gian vài ngày đúng là chuyện khó tin.
Nhưng nếu đặt trong dự án đảo Lâm An, chỉ cần kết quả cuối cùng lý tưởng thì vẫn kiếm được bộn tiền.
“Tôi sẽ cố hết sức, nhưng cậu chủ Tôn cũng phải nghĩ cách đi, để cho Đậu Minh Hà tự rút lui là tốt nhất!”
Đỗ Tiên cũng vô cùng kinh ngạc, đến cách này mà Tôn Hàn cũng nghĩ ra được.
Nhưng buổi đấu giá sau, nhà họ Đường đương nhiên không thể tham gia nữa, cũng không thể làm theo cách cũ.
Họ cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Mà mục tiêu của họ không chỉ là lấy được dự án đảo Lâm An, mà là lấy được dự án này với mức lợi nhuận tối đa.
Chỉ có một cách duy nhất chính là ép Đậu Minh Hà chủ động rút lui.
Nếu không, một khi Đậu Minh Hà tham gia thì sẽ khó lòng nuốt được dự án này với cái giá lý tưởng.
“Cô Đỗ, cô đang nói đùa sao?”
“Nếu chúng tôi phải tự làm thì dựa vào đâu mà chia lợi nhuận cho cô?”
Tôn Phát Tài lên tiếng, không phải là không khách sáo nhưng câu này cũng rất công bằng phải đạo.
Đỗ Tiên cũng biết điều này, cười đáp: “Nguyên nhân tôi muốn được chia lợi nhuận, lẽ nào anh lại không biết?”