Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy khó nên Từ Tiểu Bân bèn nhìn sang Tôn Hàn.  

 

“Trên năm mươi nghìn”, Tôn Hàn thoải mái đáp.  

 

“Vâng, xin chờ cho một lát ạ”.  

 

Ghi chép xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng lui xuống.  

 

Dương Dung đứng hình luôn, một chai rượu vang mà những năm mươi nghìn á!  

 

Bộ uống xong là thành tiên hay gì?  

 

“Đúng là anh mình có khác, ha ha!”, Từ Tiểu Bân nịnh bợ một câu, chỉ mong được thưởng thức chai rượu vang mấy nghìn đó ngay lập tức xem có vị gì.  

 

Tôn Hàn bình thản hỏi một câu: “À, Tiểu Bân này, chuyện đầu tư nguyên thạch của bác cả đến đâu rồi?”  

 

“Chuyển khoản rồi anh. Anh yên tâm, em hại ai chứ không bao giờ hại người nhà đâu! Nếu không nể mặt bác mình thì còn lâu em mới tiết lộ cho mối làm ăn ngon thế này, ối người muốn mua kia kìa”, Từ Tiểu Bân kiêu ngạo nói.  

 

Tôn Hàn híp mắt lại, xem ra nhà Dương Khai Phú đã bỏ tiền ra rồi.  

 

Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc hai nhà sẽ không nhìn mặt nhau được nữa quá.  

 

Tôn Hàn chợt nhìn Từ Tiểu Bân với vẻ kỳ quái rồi thử thăm dò: “Tiểu Bân, em kiếm được nhiều tiền từ nguyên thạch như vậy, nhưng chưa mời anh bữa nào đâu nhé, hay bữa này em thanh toán nha?”  

 

“…”  

 

Mặt Từ Tiểu Bân và Dương Dung lâp tức méo xệch.  

 

Riêng một chai rượu vang thôi đã năm mươi nghìn rồi, thêm mấy món đắt tiền mà Từ Tiểu Bân vừa gọi nữa, chắc bữa này phải tốn hơn sáu mươi nghìn mất.  

 

Đùa nhau à! Dù Từ Tiểu Bân có muốn trả đi chăng nữa thì cũng làm gì có tiền!  

 

“Anh, để lần sau rồi em mời anh nhé!”, Từ Tiểu Bân ấp úng nói.  

 

Tôn Hàn nhíu mày, đại khái đã nhìn ra vẻ lúng túng của Từ Tiểu Bân.  

 

Nếu đúng là Từ Tiểu Bân kiếm được tiền từ vụ đầu tư nguyên thạch thì tiền đi đâu hết rồi?  

 

Song, anh không hề tỏ thái độ gì, chờ Từ Khang Niên điều tra xong rồi tính tiếp vậy.  

 

Một lát sau, nhân viên phục vụ đã bưng chai rượu vang được quấn trong tấm vải màu nâu tới: “Thưa anh, chai rượu này có tên là Mantle, 46800 một chai ạ”.  

 

“Mở đi”, Tôn Hàn căn dặn mà chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.  

 

“Vâng!”  

 

Một chai rượu mà ngần ấy tiền ư, mắt của Từ Tiểu Bân sắp rơi ra ngoài rồi.  

 

Cuối cùng, chẳng biết chai rượu ấy có ngon hay không, nhưng phần lớn đều đã nằm hết trong bụng của Từ Tiểu Bân.  

 

Một đêm yên bình.  

 

Khoảng mười giờ sáng hôm sau, Tôn Hàn, Từ Tiểu Bân và Dương Dung đã đến khách sạn - nơi tổ chức đám cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô.  

 

Lụa đỏ treo cao, hoa tươi bày khắp lối đi, một bầu không khí vui mừng.  

 

Lúc này, Hàn Thế Văn và Diệp Tô đang mặc trang phục của cô dâu và chủ rể rồi đứng bên ngoài đón khách.  

 

Bố mẹ hai bên cũng có mặt.  

 

“Cô ba, Tiểu Bân, mọi người đến rồi đấy à!”  

 

Trông thấy Từ Tiểu Bân, Hàn Thế Văn và Diệp Tô nhanh chóng nói với mấy người bạn thân thiết vài câu rồi ra đón ngay.  

 

“Anh Thế Văn, chị Diệp Tô, chúc mừng anh chị!”  

 

Từ Tiểu Bân đưa một chiếc phong bao đỏ qua rồi cười nói.  

 

Diệp Tô có vẻ ngập ngừng, từ độ dày của phong bao này có thể đoán nhiều nhất chỉ có một nghìn.  

 

Từ Tiểu Bân lái hẳn A8 mà sao ki bo thế không biết!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK