Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lông mày Tôn Hàn vẫn luôn nhíu chặt, anh khẽ nói: "Nếu xét về thực lực thì Lệ Lận không bằng Thanh Hổ. Nhưng anh ta có chấp niệm vô cùng sâu sắc, chắc xác suất cũng 50-50".  

 

Lệ Lận quay về Thiên Cửu môn không phải vì anh mà là vì Phó Văn Húc.  

 

Phó Văn Húc chết rồi mà Lệ Lận lại không biết, không thể tiễn đưa Phó Văn Húc đoạn đường cuối cùng là nỗi tiếc nuối lớn nhất của anh ta.  

 

Chỉ có giúp Phó Văn Húc bảo vệ Thiên Cửu môn thì mới có thể xoa dịu nỗi tiếc nuối của anh ta.  

 

Trận chiến này, Lệ Lận dù chết cũng sẽ đấu đến cùng!  

 

"Chấp niệm? Nếu như không còn đường lui thì sống mái một trận thôi, tôi không sợ kẻ nào hết!", Trần Cửu chợt hiểu ra.  

 

Có lẽ hắn đã biết được Lệ Lận trên đài đang nghĩ gì rồi.  

 

Rắc!  

 

Sức người có hạn, cuối cùng sẽ đến lúc cạn kiệt.  

 

Cho dù từ lúc bắt đầu, Lệ Lận vẫn luôn ngang sức ngang tài với Thanh Hổ, nhưng việc thực lực không bằng thì vẫn không thể thay đổi được. Đến sau đó thì anh ta đã để lộ trạng thái đuối sức và những sơ hở.  

 

Thanh Hổ nắm ngay cơ hội, hắn giáng một cú vào cánh tay trái của Thanh Hổ khiến xương gãy lìa.  

 

Nhưng Lệ Lận cứ như không biết đau, tốc độ của anh ta không hề chậm lại. Vào khoảnh khắc ăn trọn cú đó, anh ta liền lập tức vung nắm đấm phải vung vào ngực Thanh Hổ.  

 

Thanh Hổ nhanh chóng né đi nhưng cũng chỉ né được chỗ hiểm, ngực trái vẫn bị đấm một cú đau điếng.  

 

Hắn bay ngược ra ngoài.  

 

"Thắng rồi?", có người còn không dám tin.  

 

Nhưng nào có dễ dàng như vậy!  

 

Một lúc sau, Thanh Hổ đứng lên nói với giọng trầm thấp: "Đã lắm!"  

 

Đối thủ xứng tầm rất khó tìm, một đối thủ có thể đánh với hắn đến mức này như Lệ Lận gần như là không thể tìm thấy.  

 

Ý chí chiến đấu của hắn đã hoàn toàn được khơi ra.  

 

Điều này cũng có nghĩa là từ bây giờ, Thanh Hổ sẽ dùng toàn lực!  

 

Lúc này hai người cứ như hóa thân thành dã thú, rõ ràng đã bị thương nặng nhưng lại cứ như chẳng hề hấn gì. Họ lại hăng hái lao vào đánh nhau, không ai lùi bước.  

 

Nhưng tất cả mọi người ở khán đài đều cảm nhận được, động tác của hai người đã chậm đi nhiều.  

 

Cũng có nghĩa là, vết thương cũng có ảnh hưởng ít nhiều đối với họ.  

 

Đông tác chậm đi, sơ hở cũng lộ ra.  

 

Gần như chưa giao đấu được mấy chiêu, một trong hai người họ sẽ bị giáng một cú thật mạnh.  

 

Nhưng cho dù nắm đấm của đối phương có cứng rắn đến đâu thì họ cũng không hề ngã xuống.  

 

Chưa đầy một phút, hai người đã chẳng còn chút phong độ nào của cao thủ hàng đầu. Quần áo thì rách tả rơi, mặt có vô số vết thương.  

 

Vô cùng thảm hại!!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK