Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng từ sau khi đến Thượng Kinh, anh cũng không nghe ngóng được nhiều tin tức về Từ Tiểu Bân, chỉ biết Từ Tiểu Bân giờ đổi tên thành Tôn Bân. Lại còn kiếm được một cô vợ sắp cưới con nhà giàu, tỉnh ra chỉ khoảng một tháng nữa là kết hôn.  

 

Tôn Hàn muốn điều tra rõ chuyện năm xưa nhưng tìm người nhà họ Tôn chắc chắn là không được, làm vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.  

 

Vậy thì bắt đầu từ gia tộc kết giao nhiều năm với họ cũng không phải ý tồi. Vấn đề là công ty của gia tộc đó quản lý rất nghiêm ngặt, muốn tiếp cận người đàn ông tự xưng mình có quan hệ với Tôn Hành Vương kia cũng không được.  

 

Nếu tùy tiện dùng thân phận con trai của Tôn Hành Vương để tìm kiếm thì không những sẽ đánh rắn động cỏ mà chỉ sợ sẽ bị coi là tên điên rồi đuổi ra ngoài.  

 

Vừa hay Bạch Cần lại làm việc ở công ty mỹ phẩm Lệ Lan, mà tổng giám đốc của chi nhánh công ty Lệ Lan tại Thượng Kinh lại chính là vợ sắp cưới của Từ Tiểu Bân.  

 

Tôn Hàn suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định tạm lùi lại một bước, đến công ty Lệ Lan làm việc rồi từng bước điều tra việc năm xưa.  

 

Cũng không còn cách nào, Tôn Hàn không có chút thế lực nào ở Thượng Kinh nên muốn làm bất cứ việc gì cũng không hề dễ dàng, chỉ đành dò dẫm từng bước.  

 

Anh đến công ty này làm việc đã hơn một tháng, Tôn Hàn thậm chí còn chưa từng chạm mặt tổng giám đốc Liễu Phương Phương - người đáng lẽ chính là vị hôn thê của anh.  

 

"Giám đốc Trương đi công chuyện lần đó không đưa tôi theo mà lại chạy tới chỗ anh nhờ giúp đỡ. Thế thì nghĩa là giám đốc đã coi anh là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn rồi, ha ha ha!", Bạch Cần che miệng cười.  

 

Tôn Hàn ậm ừ một tiếng, sau đó bực dọc nhìn về phía Trương Tiến, không chịu kém miếng nói: "Thật không biết người nào đó làm cách nào mà được ngồi lên cái ghế giám đốc kinh doanh, không có chút năng lực giải quyết vấn đề nào!"  

 

Dám mỉa mai như vậy là do Tôn Hàn biết tính Trương Tiến chẳng bao giờ để bụng.  

 

"Haizzz, thời xưa Lưu Đại Nhĩ không phải cũng chẳng tài cán gì mà vẫn thành đại nghiệp hay sao? Quan trọng là nhờ anh em và quân sư tốt! Theo tôi thấy, Bạch Cần chính là anh em có thể cùng anh kề vai sát cánh, còn Tôn Hàn chính là quân sư của anh!", Trương Tiến không chỉ không tỏ ra xấu hổ mà còn có vẻ đắc ý.  

 

"Lại còn dám so mình với Lưu Đại Nhĩ? Đại ca à, không ngờ đại ca lại tham vọng như vậy đấy!", Bạch Cần trêu chọc.  

 

"Không phải chỉ là một phép so sánh, phép so sánh thôi sao!"  

 

Ba người họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ, chiếc A6 chẳng mấy chốc đã đến trước cửa khách sạn.  

 

Sau khi xuống xe, Trương Tiến quay sang Tôn Hàn, chắp tay nói: "Việc hôm nay nhờ cả vào chú đấy!"  

 

 

 

Ba người họ đi vào một gian phòng, lúc này chủ đại lý đã tới rồi.  

 

Chủ của đại lý này là một người phụ nữ xinh đẹp cỡ chừng ngoài ba mươi, từ người phụ nữ này toát ra khí chất quý tộc.  

 

Những người có thể làm ăn thuận lợi ở đất Thượng Kinh này dù ít dù nhiều cũng có chút gia thế. Nếu chỉ có đầu óc không thì ở nơi này cùng lắm cũng chỉ có thể làm một người làm công ăn lương cao cấp mà thôi.  

 

Người phụ nữ xinh đẹp tên Tô Nguyệt Nga này cũng không phải ngoại lệ, nếu nói cô ta không có mạng lưới quan hệ gì ở cái đất này thì có ma mới tin.  



Cũng chính bởi lẽ đó, Trương Tiến mới đau đầu vì sợ rằng mình đã chọc phải tai to mặt lớn nào đó rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK