Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bị hỏi đến, La Triệu Sinh đột nhiên tát bôm bốp vào miệng mình, âm thanh vang dội.  

 

Ông ta đúng là bị quỷ ám nên mới vì nịnh nọt Lý Anh, mà đắc tội với một người bản lĩnh ngút trời như cậu Tôn!  

 

 

 

Sau khi Tôn Hàn ra hiệu, Từ Khang Niên đã đưa những người không liên quan ra khỏi nơi này.  

 

Trong phòng còn lại Chu Lão Lục và những người vẫn kiên định đứng về phía Lý Anh - gồm Đường Triêu Bính, Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên.  

 

“Đứng nói chuyện cũng lâu rồi, thấy hơi mệt”.  

 

Từ Khang Niên vội vàng lấy một cái ghế đến cho anh.  

 

Sau khi ngồi xuống, Tôn Hàn mới nhìn Lý Anh - người vẫn đang đứng im nhưng khuôn mặt không còn vẻ hống hách kiêu ngạo nữa.  

 

“Sao nào, anh Lý?”  

 

“Hừm, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi! Lần này tôi nhận thua. Chuyện của Lâm Hạo, tôi không can thiệp nữa!”, Lý Anh cảm thấy rất mất mặt, nghiêng mặt đi, miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn không phục.  

 

Nhưng Tôn Hàn lại nhíu mày, “Chỉ có vậy?”  

 

Rõ ràng, đáp án này chưa làm anh hài lòng.  

 

“Vậy cậu còn muốn thế nào? Tôn Hàn, tôi nói cho cậu biết, ở Giang Châu này tôi không thể làm gì cậu. Nhưng đặt vào Tây Nam thì Giang Châu cũng chỉ là một nơi nhỏ bé thôi. Đừng dùng tầm nhìn của Giang Châu để trông ra cả Tây Nam, cậu không ghê gớm đến thế đâu!!”, Lý Anh giận dữ gầm lên.  

 

Gã đã nhận thua rồi, đã mất mặt rồi, lẽ ra Tôn Hàn nên tự giác cho qua chuyện này. Có như  vậy, mọi người mới nhìn mặt nhau được.  

 

Đường Triêu Bính thầm thở dài, biết hôm nay mình không thể đào sâu hơn về thân phận của tên Tôn Hàn này, nên cũng không im lặng nữa.  

 

Ông ta đứng ra làm người hoà giải, “Cậu Tôn à, thực ra cái giới này không lớn cũng chẳng nhỏ, cậu và cậu Lý đều là nhân tài kiệt xuất của Tây Nam, hà tất phải vì một chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai”.  

 

“Hay là mọi người ngồi xuống uống rượu đi, vừa thưởng rượu vừa trò chuyện nhé?”  

 

Đường Triêu Bính nghĩ ở cái tuổi của Tôn Hàn hẳn sẽ không có mưu kế thâm sâu gì, chỉ cần tâng bốc vài câu hay ho, giúp anh thấy vui vẻ thì sẽ dễ nói chuyện ngay thôi.  

 

Về sau, nếu địa vị của Tôn Hàn đủ khiến ông ta e dè, thế thì cứ kết bạn vậy. Còn nếu chỉ là dạng phô trương thanh thế thì giẫm đạp lúc nào chẳng được.  

 

Nhưng Tôn Hàn có dễ đối phó đến thế không?  

 

Lý Anh cho là vậy.  

 

Vậy mà Tôn Hàn chỉ cười, vừa nhìn Đường Triêu Bính vừa cười. Một nụ cười đầy ẩn ý, mà lại toát ra vẻ hung ác lạ thường.  

 

“Không biết ông Đường đã đến Giang Châu bao lâu rồi nhỉ?”  

 

“… Chưa đến một tháng, sao vậy?”, Đường Triêu Bính khó hiểu hỏi.  

 

Tôn Hàn bình thản hỏi, nhưng sát khí lại cuộn trào trong ánh mắt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK