Lúc này Kim Thất Lạc tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, đang đối mặt với sự chất vấn của người thầy nghiêm khắc.
Đừng nói là Kim Thất Lạc cảm thấy khó chịu, ngay cả Kim Hạo cũng cảm thấy ấm ức thay bố mình!
Cả đời Kim Thất Lạc cũng là người hô mưa gọi gió ở tỉnh Nam này!
Vậy mà bây giờ lại bị truy hỏi đến mức không thể đáp trả câu nào.
Kim Hạo thậm chí còn muốn đứng ra và dõng dạc nói hết những lời trong lòng mình, rằng Thiên Cửu môn đã sắp suy tàn rồi, người không vì mình thì trời tru đất diệt, sự lựa chọn của bố con ông ta có gì là sai chứ?
Nhưng Kim Hạo không dám!
Chủ nhân Thiên Cửu môn là người có thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Nếu Kim Hạo dám nói lời bất kính, e rằng hai bố con đều sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Thậm chí là mất cả mạng!
Tôn Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt rất phức tạp. Anh thở hắt ra, “Hầy, dù ông lo lắng muốn tìm đường lui cho mình, cũng đâu cần hành động nhanh đến thế?”
“Thiên Cửu môn, vẫn chưa đến mức hết hy vọng mà”.
Hàm ý rằng, Kim Thất Lạc đã quá nóng vội rồi.
Kim Thất Lạc cúi đầu nhìn vào mắt Tôn Hàn, cho đến bây giờ, đối phương vẫn không cảm thấy ông ta làm sai.
Anh chỉ muốn nói rõ ra rằng, ông ta là kẻ phản bội Thiên Cửu môn, không thể tha thứ.
Rất khó chịu, cảm thấy hổ thẹn với những người anh em vẫn đang cố gắng bảo vệ Thiên Cửu môn đến hiện giờ!
“Thưa cậu, tôi biết là lỗi của tôi. Nhưng trong thời gian lèo lái tập đoàn Cửu Thành, tôi đã giúp tập đoàn vượt qua biết bao khó khăn, đóng góp không ít công lao!”
“Bây giờ, dù tôi đầu quân cho Giang Lệ để tìm đường sống cho tôi, cho nhà họ Kim, thì tôi nghĩ rằng chuyện này cũng không hề đáng trách!”
Kim Thất Lạc nhận lỗi, nhưng không hối hận!
Tôn Hàn thoáng cau mày, cũng không đưa ra nhận xét gì.
Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Điều mà Kim Thất Lạc suy nghĩ rất khác Tôn Hàn, lựa chọn cũng không giống.
Thật ra anh hiểu được hành động này của Kim Thất Lạc.
Vì sự sung túc cho con cháu đời sau, việc đưa ra sự lựa chọn như vậy không sai.
Anh cũng không trách tội.
Nhưng với tư cách là chủ của Thiên Cửu môn, anh lại không thể không trách tội.
Không có quy tắc không trở thành tiêu chuẩn.
Nếu Kim Thất Lạc đã đưa ra lựa chọn, Tôn Hàn không thể trơ mắt xem như không thấy.
“Giao Thương Bộ ra, tôi sẽ cho nhà họ Kim của ông tự do. Từ nay về sau, nhà họ Kim của ông và Thiên Cửu môn của tôi không còn liên quan đến nhau nữa”, Tôn Hàn nói.
Đây là sự lựa chọn khoan dung nhất mà anh có thể đưa ra.
Nhưng nghe xong câu này, Kim Thất Lạc không còn vẻ vui mừng như trút được gánh nặng nữa, mà hàng lông mày càng nhíu lại hơn.
Ông ta không muốn.