Chính cô cũng không biết từ lúc nào, cô luôn thấy mình yếu thế hơn khi đứng trước mặt Tôn Hàn.
Chẳng khác gì lúc nịnh nọt khách hàng cả.
Mà đây là sự tự ti xuất phát từ đáy lòng.
“Ừ”, Tôn Hàn mỉm cười xán lạn.
Liễu Y Y đứng dậy rời đi, lúc quay người lại, cô nhìn Tôn Hàn và thầm nghĩ hi vọng một năm sau, cô có thể đủ tự tin đứng trước mặt anh.
…
Tôn Hàn ở lại Giang Châu thêm một ngày rồi quay về tỉnh.
Mục đích anh về Mục Thành là vì chuyện thân thế của mình.
Còn về Giang Châu là để thăm Liễu Y Y và Đồng Đồng.
Nhưng vẫn còn một việc ở tỉnh đang chờ anh, có muốn trốn cũng không được.
Giang Lệ!
Tôn Hàn có thể trụ được trước trận công chiếm xuống phía Nam của quân vương trong giới xã hội đen Giang Lệ đến ngày hôm nay, là đã không còn hổ thẹn với Thiên Cửu Môn và Phó Văn Húc nữa rồi.
Nhưng bất kể kết quả ra sao, anh cũng phải làm cho xong.
Sau đó, anh sẽ rút lui.
Thật ra ngay từ khi còn ở trong tù, anh đã không muốn ngồi vào vị trí chủ của Thiên Cửu Môn rồi.
Chắc chẳng mấy ai tin, nhưng cả anh và Phó Văn Húc đều biết.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng sắp đi hết chặng đường rồi.
Tôn Hàn đột nhiên thấy trọng trách mang trong mình đã nhẹ bớt.
Tôn Hàn đi đến bệnh viện.
Sau khi gõ cửa rồi đi vào phòng, Tôn Hàn chợt thấy quái lạ.
Vì anh thấy một người phụ nữ không nên xuất hiện đang ở trong phòng bệnh của Lệ Lận.
“Cô ra ngoài đi đã”, Lệ Lận nói với Hồ Kiều.
Cô ả ngoan ngoãn vâng lời rồi đứng dậy ngay: “Có gì thì cứ gọi em nhé”.
Sau đó, cô ả ưỡn ẹo đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Tôn Hàn, còn mỉm cười lễ phép.
Tôn Hàn liếc nhìn Hồ Kiều với vẻ sâu xa rồi đi đến cạnh giường bệnh của Lệ Lận ngồi xuống, tiếp đó anh hỏi: “Sao thế, mới ngủ với nhau một đêm mà đã có tình cảm rồi à? Cô ta đến đây luôn hả? Từ bao giờ thế?”
Lệ Lận tựa lưng vào gối rồi lấy một bao thuốc lá ở tủ táp đầu giường, sau đó rút một điếu ra châm: “Mới mấy hôm trước, cô ấy mới chia tay với Trần Thiếu Văn nên gọi điện cho tôi hỏi xem có thể ở với tôi không, thế là tôi bảo cô ta đến đây”.