Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn Liễu Phương Phương thì rơi vào trầm tư.

 

Lời bác sĩ nói giống hệt như Tôn Hàn đoán.

 

“Bác sĩ Hồ, vậy tiếp theo phải điều trị thế nào?”

 

“Giờ chỉ có thể dùng một lượng thuốc thảo dược vừa phải để điều trị thôi, còn lại thì phải xem nghị lực sống của ông cụ đến đâu. Tuy nhiên, mọi người cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất”.

 

Trường hợp xấu nhất là chết!

 

“Mong bác sĩ cố gắng giúp đỡ!”

 

Liễu Nam Quân cũng bó tay, đành phải vậy thôi.

 

Đúng lúc này, Liễu Phương Phương chợt lên tiếng chất vấn: “Bác sĩ Hồ, bệnh của ông tôi chuyển biến nặng có phải do các bác sĩ ở đây đã chẩn bệnh qua loa không?”

 

“…”

 

Mọi người nhà họ Liễu đều nhăn mặt lại, bây giờ bác sĩ Hồ đang điều trị chính cho Liễu Thị Long, ông cụ có giữ được mạng sống hay không là trông cậy hết vào vị bác sĩ này.

 

Vậy mà, Liễu Phương Phương lại dám nói với bác sĩ Hồ như vậy.

 

“Phương Phương, không được nói linh tinh!”, Liễu Nam Quân mắng.

 

Bác sĩ Hồ hơi có vẻ chột dạ, nhưng không dám để lộ ra mặt, nếu không một khi bị phát hiện đúng vì lý do này thì to chuyện ngay.

 

Vì thế, bác sĩ Hồ lập tức giả vờ giận dữ nói: “Cô Liễu, cô ăn nói cho cẩn thận, dù Hồ Dũng tôi chưa phải giáo sư đầu ngành, nhưng cũng là bác sĩ có thâm niên ở viện này, sao tôi có thể phạm phải sai lầm đó được”.

 

“Nhưng rõ ràng tình trạng của ông tôi đã ổn định rồi, sao giờ lại chuyển biến xấu? Không phải do anh thất trách thì do đâu?”, Liễu Phương Phương không quan tâm gì hết, tiếp tục truy hỏi.

 

“Cô Liễu!”

 

Bác sĩ Hồ vẫn cố cứng miệng.

 

Tôn Hàn nói: “Tổng giám đốc Liễu nói không sai đâu, bệnh của ông cụ Liễu chuyển biến xấu là có liên quan đến anh. Thấy bệnh tình của ông cụ chuyển biến tốt, mọi chỉ số kiểm tra sức khoẻ đều bình thường nên anh đoán vi rút đã được loại bỏ hết, sau đó không tiến hành kiểm tra chuyên sâu nữa, bởi vậy mới bỏ qua cơ hội tốt nhất để khử con vi rút AG”.

 

“Vì thế tình trạng của ông cụ mới chuyển biến xấu, hơn nữa còn nặng hơn lúc đầu! Bác sĩ Hồ, đã là bác sĩ thì anh phải dũng cảm thừa nhận sai sót của mình chứ!”

 

Tôn Hàn nói một cách rõ ràng mạch lạc.

 

“Cậu…”

 

Bác sĩ Hồ không biết phải phản bác thế nào, mặt mày thì đỏ ửng.

 

Còn người nhà họ Liễu thì sững sờ.

 

Thật vậy ư!

 

Tình trạng của ông cụ Liễu chuyển biến nặng đến mức này là tại sự thất trách của bác sĩ Hồ sao?

 

Ai nấy đều có vẻ căm phẫn.

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK