Lập tức có hai giọng nói cùng vang lên.
Diêm Hùng và Mạch Ninh đi từ phía sau ra.
Mạch Ninh thờ ơ nói: “Nghe nói anh Thanh với anh Chu mạnh lắm nên hai anh em bọn tôi muốn thỉnh giáo chút đây”.
Dù Thanh Hổ có đầu gỗ đến mấy thì cũng phát hiện ra điều bất thường, gã nhìn Chu Giang rồi nghiêm giọng hỏi: “Phía anh Giang có biến à?”
Chu Giang lạnh lùng liếc nhìn Diêm Hùng và Mạch Ninh rồi đáp: “Ừ, Tôn công tử ấy đang chặn Giang Lệ ở toà nhà Trần Đông”.
Uỳnh!
Ngay sau đó, Thanh Hổ đã nổi giận ngút trời, gã lạnh mặt rồi nhìn chằm chằm vào đám Thẩm Vấn và quát: “Tránh ra!”
Nhóm Thẩm Vấn lùi lại mấy bước, toàn thân run rẩy.
Họ cảm thấy hệt như bị một con ác thú tính người nhìn chòng chọc vào, lông măng toàn thân dựng hết cả lên!
Oai phong của Thanh Hổ quả là đáng sợ!
Nhưng.
Dù là Thẩm Vấn, Tề Thiên Tại hay Diêm Hùng và Mạch Ninh thì cũng đều không phải nhân vật tầm thương, nên đương nhiên họ sẽ không rút lui vì khí thế của Thanh Hổ.
Hôm nay, nếu họ không cầm chân được hai người này thì kế dương đông kích tây mà Tôn Hàn vất vả lên kế hoạch sẽ hỏng bét, đã thế họ còn đẩy anh vào cảnh nguy hiểm.
Không một ai rút lui.
“Nghe nói Thanh Hổ dũng mãnh nhất Thượng Kinh, Diêm Hùng tôi xin thỉnh giáo!”
Sau đó, Diêm Hùng đã tiến lên một bước rồi nhìn thẳng vào Thanh Hổ.
Những người khác bày sẵn thế trận trực đấu.
Đến Kim Thất Lạc ở trên tầng ba của trang viên trông thấy vậy còn phải khiếp đảm, ông ta có thể cảm nhận trận chiến tối nay không thoát được rồi.
Đây có thể nói là trận đánh ác liệt nhất kể từ khi Giang Lệ xuống phía Nam đến nay.
Thậm chí có lẽ sau này sẽ không còn xuất hiện những trận đánh lớn thế này nữa.
Ầm!
Thanh Hổ không nói một câu, chỉ giậm chân cất bước rồi tung một quyền ra.
Diêm Hùng giơ hai tay lên đỡ, nhưng vẫn phải lùi lại mấy mét, sau đó va trúng mấy người ở phía sau thì mới đứng lại được.
Mồ hôi lạnh toá ra trên trán hắn.
Quả là phi thường.
Nhưng dù Thanh Hổ có mạnh đến mấy thì hắn cũng có thể đoán chiêu được.
Nghe đồn, ít nhất Thanh Hổ cũng phải đứng trong tốp mười toàn quốc.