Chu Giang cũng phụ họa: "Hơn nữa còn rất nguy hiểm!"
Tôn Hàn thì chỉ cười khổ: "Nếu đã đồng ý giúp thì cũng phải tận tâm chứ. Chuyện hôm nay cảm ơn anh Giang và anh Chu!"
Đơn thuốc mà anh đưa cho Cẩm Hoằng chắc chắn có hiệu quả, nếu không thì anh sẽ không đưa ra.
Cẩm Quốc Trụ đâu thể nào uống thuốc linh tinh được?
Nếu có hiệu quả thì cho dù Cẩm Quốc Trụ không ôm hy vọng gì nhiều thì người nhà họ Cẩm chắc chắn cũng sẽ muốn chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho Cẩm Quốc Trụ.
Vậy thì lại phải đến tìm Tôn Hàn.
Giang Lệ và Chu Giang không ngốc, họ nhận ra Tôn Hàn không đưa ra điều kiện vì bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Lúc người nhà họ Cẩm tìm đến Tôn Hàn thì đó cũng là lúc nói điều kiện.
Vấn đề nằm ở chỗ, một nhà họ Cẩm danh giá đứng đầu Thượng Kinh thì cho dù con cháu có làm sai đi chăng nữa thì việc đó vẫn là đúng.
Nếu như người nhà họ Cẩm không đồng ý đòi lại công bằng cho Giang Hồi, lúc đó Tôn Hàn đang có ơn với nhà họ Cẩm mà lại cứ nhất quyết muốn rửa oan cho Giang Hồi sẽ biến thành kẻ thù của họ!
Đây chính là điều nguy hiểm nhất!
"Được rồi, tôi không nói cậu nữa! Dù sao thì thủ đoạn làm việc của cậu không hề thua kém tôi, tôi cũng không phải lo lắng. Tôi chỉ nhắc nhở cậu, Thượng Kinh không phải Tây Nam, cậu làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ".
"Đất Thượng Kinh này có rất nhiều hiểm họa khôn lường, đặc biệt là đối với người không có chống lưng gì như cậu!"
Giang Lệ bật cười, nói.
Tôn Hàn gật đầu, sau đó đứng lên: "Tôi biết rồi. Anh Giang, anh Chu, tạm biệt".
"Tạm biệt!"
Chu Giang phất tay chào.
Sau đó, trong phòng bao chỉ còn lại Giang Lệ và Chu Giang.
"Sao hả, anh thấy có đáng để lôi kéo không?", Chu Giang cười hỏi.
Giang Lệ mỉm cười: "Chú thấy sao?"
Tôn Hàn bảo Giang Hồi tạm thời đừng nghĩ ngợi hay làm gì hết, cứ ở nhà chờ tin thôi.
Chuyện có thành hay không thì phải chờ vài ngày nữa mới biết được.
Chỉ cần phương thuốc của anh có tác dụng là họ có cơ hội khiến nhà họ Cẩm đồng ý rửa oan cho Giang Hồi rồi.
Ngày hôm sau, Tôn Hàn dậy sớm rồi sang gõ cửa nhà Bạch Cần.
Hai người thay đồ, sau đó đi ăn sáng rồi bắt xe đến nơi đấu giá.
Dù lần đấu giá trang viên này do một mình Cố Vân Đào thực hiện, nhưng nếu anh ta thuê hẳn một nơi chuyên đấu giá để tổ chức thì mọi khâu sẽ chu toàn hơn.
Khi Tôn Hàn và Bạch Cần đến nơi thì đã có bảy tám hàng người ở sảnh đấu giá, trông phải đến hơn ba mươi người.