“Mau đưa Trần Cửu đến bệnh viện!”
Đưa đến dưới lầu, Tôn Hàn giao Trần Cửu cho Phá Quân, sau đó lên xe rồi uể oải nằm trên ghế sau.
Thật ra anh cũng chữa được cho Trần Cửu, nhưng lúc này Tôn Hàn đã kiệt sức rồi, chỉ đành đưa Trần Cửu đến bệnh viện của Thiên Cửu môn.
“Vậy còn cậu?”, Phá Quân ân cần hỏi.
Cậu ta có thể nhận ra tình trạng của Tôn Hàn cũng không khá hơn là bao.
Tôn Hàn mệt mỏi xua tay về phía cửa sổ, “Không cần lo cho tôi”.
“Vâng!”
Đợi Phá Quân đưa Trần Cửu đi rồi, Tôn Hàn mới căn dặn Từ Khang Niên, “Lái xe về khách sạn đi”.
“Vâng, thưa cậu!”, Từ Khang Niên đáp lại rồi lái xe rời khỏi đó.
Lúc này, người lo lắng ngồi chờ trong xe đã lâu - Thẩm Tri Thu - không kìm được bật khóc, “Ban nãy cậu đã đi đâu vậy hả?”.
Tôn Hàn và người tên Trần Cửu kia đã bước vào toà nhà Lăng Đông với dáng vẻ rất hăng hái.
Nhưng khi trở ra, bộ dạng của cả hai lại thê thảm vô cùng.
Tôn Hàn nở nụ cười chua chát, giọng đùa cợt, “Thì tập đoàn Cửu Thành của chúng tôi đang cạnh tranh với tập đoàn Thiên Tử mà. Tôi lên đó để đánh tên quản lý của tập đoàn Thiên Tử một trận đấy”.
Thẩm Tri Thu vừa nghe đã biết đây chỉ là lời nói đùa, nhưng thực sự chẳng buồn cười chút nào, chỉ làm cô ấy muốn khóc mà thôi.
Cô ấy đoán được chuyện quan trọng ngày hôm nay của Tôn Hàn là gì rồi, đến toà nhà Lăng Đông liều mạng!
Vậy mà cô ấy còn nghĩ Tôn Hàn không muốn gặp mình.
Thẩm Tri Thu định đưa tay chạm vào Tôn Hàn, nhưng khi những ngón tay mảnh mai của Thẩm Tri Thu vừa chạm đến cánh tay của Tôn Hàn, anh lập tức rít lên, “Đau, đau!!”
Là đau thật.
Lúc đọ sức với Giang Lệ, có đau mấy cũng phải nhịn. Nhưng toàn thân anh thực sự đau đến mức rã rời.
Đối phương là Giang Lệ, là vị vua của thế giới ngầm đấy!
“Vậy đến bệnh viện đi. Từ Khang Niên, đưa Tôn Hàn đến bệnh viện đi!!”, Thẩm Tri Thu sốt ruột nói.
Tôn Hàn đã ra nông nỗi này, không đến bệnh viện thì còn đi đâu nữa chứ.
“Về khách sạn, nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi”, nhưng Tôn Hàn lại nhẹ giọng ngăn cản.
Bản thân anh là bác sĩ mà. Tuy bị thương khá nặng, nhưng đi bệnh viện chưa chắc bình phục nhanh như anh tự chữa cho mình.
“Nhưng…”, Thẩm Tri Thu lại không biết những chuyện đó.
“Yên tâm, tôi không sao mà”.
Đến khách sạn, Thẩm Tri Thu vẫn không yên tâm nên đã đích thân đưa Tôn Hàn về phòng. Sau đó cô ấy cũng không về ngay, mà đi lấy nước nóng để lau người cho Tôn Hàn.