Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đến nửa đêm, cơ mưa phùn đã biến thành một trận tuyết nhỏ.  

 

Sáng hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.  

 

Tuyết bay giữa trời như đang tìm về cội nguồn của mình.  

 

Tuyết rất đẹp, nhưng cũng khiến người ta thấy rất lạnh.  

 

Nếu Tôn Hàn nhớ không nhầm thì từ khi anh đi tù, vùng Tây Nam chưa từng có tuyết.  

 

Cốc cốc!  

 

Tôn Hàn gõ cánh cửa chống trộm của nhà mình.  

 

“Đây, mới sáng ngày ra, ai đấy?”  

 

Từ Tiểu Bân làu bàu ra mở cửa, thấy là Tôn Hàn, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”  

 

Tôn Hàn không để ý tới Tiểu Bân mà đẩy vai cậu ta rồi đi vào nhà.  

 

Tiểu Bân ngẩn người, sau đó tức tối quay lại hỏi: “Anh, sáng sớm ngày ra đã có ai chọc tức anh à? Gì mà giận dữ thế?”  

 

Tôn Hàn nhìn Từ Tiểu Bân chừng chừng, khiến cậu ta cảm thấy hồi hộp một cách khó lý giải.  

 

Ánh mắt lạnh băng của Tôn Hàn trông rất đáng sợ.  

 

“Mẹ đâu?”, Tôn Hàn hỏi thẳng.  

 

“Đang ngủ, anh tưởng ai cũng dậy sớm rồi chạy lung tung trong tiết trời lạnh giá giống mình à!”  

 

“Gọi mẹ dậy đi”.  

 

Tiểu Bân đắn đo một lúc, định bụng bảo Tôn Hàn tự gọi, nhà rộng thế này, cậu ta lười không muốn đi.  

 

Nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Tôn Hàn, cậu ta lập tức từ bỏ ý định ấy ngay.  

 

Mười phút sau, Dương Dung đã đi từ trong phòng ra, thấy Tôn Hàn đang ngồi hút thuốc trên sofa, bà ta giận ra mặt nói: “Sáng sớm ngày ra đã đến phát điên gì thế hả? Còn hút thuốc nữa, định làm người khác tắc thở à?”  

 

Tôn Hàn ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó đặt điếu thuốc xuống bàn: “Có gạt tàn mà”.  

 

Từ Tiểu Bân cũng hút thuốc, hơn nữa còn hút trong nhà mà có ai nói gì đâu.  

 

Dương Dung biến sắc mặt, cố nén giận rồi nói: “Thôi nói đi, sáng ra con đến đây làm gì? Đừng nói là không có gì, nhìn cái mặt con cứ như mẹ nợ con tiền không bằng ấy”.  

 

Nhắc đến tiền một cái, Dương Dung bỗng thấy hơi lo, không lẽ Tôn Hàn đã biết chuyện bà ta bán miệng ngọc bội được một triệu hai nên đến đòi tiền?  

 

Không, Tôn Hàn không thể biết chuyện ấy được.  

 

Mà kể có biết thì bà ta nhất quyết không nhận là được.  

 

Dương Dung thầm nghĩ vậy, bà ta không tin Tôn Hàn dám làm gì mình.  

 

“Con nghe Từ Hạ bảo em ấy sắp kết hôn”, Tôn Hàn không nhắc đến chuyện mà Dương Dung đang nghĩ.  

 

Dương Dung chớp mắt nói: “Ừ, ngày hai tám tháng này đây, nhưng làm sao?”  

 

Làm sao?  

 

Nhìn bộ dạng không đếm xỉa đến sĩ diện của mẹ nuôi, Tôn Hàn cảm thấy rất chán ghét, hỏi: “Người mà con bé lấy là một ông già bốn mươi lăm tuổi”.  

 

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của hai mẹ con Dương Dung đều trở nên hơi khó coi, dẫu sao đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào.  

 

“Anh ơi, giờ là thời đại nào rồi, tuổi tác không quan trọng, quan trọng là Hoàng Tài có tiền và có thể cho em gái mình một cuộc sống sung túc! Giờ mà con bé lấy một người vừa không có tiền vừa không tài giỏi thì suốt đời sẽ phải vất vả làm việc nhà, trông con, rồi đi làm kiếm tiền, thế thì khổ lắm!”  

 

“Nó lấy Hoàng Tài tốt mà, lấy chồng một cái là thành phú bà ngay, tiền tiêu không phải nghĩ, đây chẳng phải cuộc sống mà mọi cô gái đều mơ ước ư?”, Từ Tiểu Bân tự cho là đúng giải thích.  

 

Nhưng Tôn Hàn thấy đây là một điều nhục nhã.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK