Người khiến Giang Lệ ái ngại nhất không phải Trương Bách Chương cắm rễ lâu năm trong công ty, mà là Tần Phong!
Tài năng của hắn ra sao thì chưa bàn đến vội, nhưng điều quan trọng nhất là nhà họ Tần đứng sau lưng hắn.
Tần Phong dùng thân phận của Tôn Khải Thành để bước vào tập đoàn Thiên Tử, điều này rất có thể khiến người ngoài suy đoán hành vi này có phải thể hiện thái độ thay cho nhà họ Tần hay không.
Nhà họ Tần đã bắt tay với nhà họ Tôn rồi sao?
Đương nhiên với Tôn Hàn mà nói thì mấy chuyện này không là gì.
Anh đồng ý với Giang Lệ sẽ làm tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử thì chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, còn các chuyện tranh đấu giữa các gia tộc lớn ở đây thì liên quan gì đến anh đâu?
“Sếp Tôn nói không sai, đúng là tôi và sếp phó Trương hẹn nhau đến đây tìm anh”.
Tần Phong đã ngồi xuống phía đối diện Tôn Hàn rồi cười nói.
Tôn Hàn nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi: “Có việc gì thế?”
“Việc lớn đấy!”
Trương Bách Chương đặt cả chồng tài liệu lên bàn Tôn Hàn rồi nói với vẻ hả hê: “Sếp Tôn, lẽ ra anh mới nhậm chức được một hôm thì tôi không nên mang việc đến tìm anh mới phải, nhưng nếu anh đã là tổng giám đốc thì tôi buộc phải nhờ đến anh thôi, để xem anh có cách gì không?”
Tôn Hàn cau mày, sau đó nghi hoặc cầm tập tài liệu lên mở ra xem.
Vài phút sau, anh ngẩng đầu lên rồi cười nói: “Tập đoàn mình khó khăn đến mức này cơ à?”
Các chồng tài liệu này là tổng hợp chi tiêu cùng số ngân sách hiện có trong tháng này của công ty.
Cộng thêm trả lãi cho 130 tỷ tiền vay của ngân hàng, cùng số tiền lương cần trả cho hơn ba mươi nghìn nhân viên trong tập đoàn và vài khoản hao hụt nữa thì tháng này, tổng số tiền mà công ty phải chi ít nhất là 12 tỷ.
Nhưng hiện giờ, ngân sách của công ty chỉ còn chưa tới sáu mươi tỷ, vậy là còn thiếu những một nửa.
Đã vậy, chỉ còn năm ngày nữa là phải thanh toán xong hết các khoản này.
Anh biết đào đâu ra sáu mươi tỷ trong có năm ngày đây?
Dù trong đầu Tôn Hàn đã biết trước là Giang Lệ sẽ vứt cho mình một cục diện rối rắm, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.
Thậm chí, anh còn thoáng qua cảm giác hối hận.
“Sếp Chu mấy tháng trước đã đổ hết tiền của công ty vào các sản nghiệp câu lạc bộ, KTV và quán bar ở Tây Nam, sau đó còn vay thêm 130 tỷ của các ngân hàng nên mớI đào cả móng của tập đoàn lên thế này”.
Trương Bách Chương châm chọc nói: “Bây giờ, tập đoàn mình hết sạch tiền rồi”.
Tần Phong cũng phụ hoạ thêm: “Sếp Tôn, giờ anh là tổng giám đốc rồi nên hãy nghĩ cách lo khoản tiền này đi. Nếu không, hay chúng ta bán vài công ty chi nhánh đi, khéo vẫn cầm cự được vài tháng đấy?”
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Trương Bách Chương và Tần Phong đều như đang xem trò vui, bọn họ chẳng hề sốt sắng chút nào.
Vừa lên nhận chức mà đã phải bán công ty con đi, nếu còn là bán gấp thì đúng là bán tống bán tháo rồi.
Nếu Tôn Hàn làm vậy thật thì cái danh tổng giám đốc này vứt luôn đi cho xong.
Vậy là anh đã biết Trương Bách Chương và Tần Phong đến đây để gây khó dễ cho mình rồi.
“Hai anh thử hỏi ý kiến mọi người xem có cách gì không?”, Tôn Hàn cũng không bận tâm mà bình tĩnh nói.
Thấy thế, Tần Phong phải nhìn anh bằng con mắt khác, người bình thường mà gặp phải chuyện này thì đã xoắn xuýt lên rồi.
Thiếu những sáu mươi tỷ chứ có phải ít đâu.
Song, Tôn Hàn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Xem ra người mà Giang Lệ tìm được không đơn giản rồi.
Nhưng xét từ lập trường của Tần Phong mà nói thì hắn mong Tôn Hàn là một người kém cỏi, nếu thuộc kiểu miệng hùm gan sứa thì càng tốt.
“Cách thì có đấy, vấn đề lớn nhất hiện giờ của tập đoàn ta là đã đổ quá nhiều vốn vào Tây Nam. Các số liệu thống kê từ vài tháng nay cho thấy, sản nghiệp ở đó đều kinh doanh không có lãi. Theo tôi thấy, chỉ cần chúng ta chấp nhận hi sinh, bán hết tài sản ở đó đi với giá thấp thì số tiền thu về cũng đủ để giúp Thiên Tử vượt qua giai đoạn khó khăn này”.
Trương Bách Chương cũng giả vờ sáng mắt lên rồi giơ ngón tay cái: “Sếp phó Tần nói chí phải”.
Chỉ có mỗi Tôn Hàn là mỉm cười lạnh lùng.
Tại sao tập đoàn Thiên Tử gãy vốn thì anh là người biết rõ nhất.
Là do trận đấu của Giang Lệ và anh gây ra chứ đâu.
Nếu phút cuối anh không nương tay, thì đừng nói là các sản nghiệp Giang Lệ đầu tư vào Tây Nam không có lãi, mà bây giờ chắc còn bị Thiên Cửu Môn chiếm sạch rồi cũng nên.
Nên ý định bán đi chỉ tồn tại trong suy nghĩ mà thôi.
Ở Tây Nam, kể cả là Thiên Cửu Môn cũng không đủ lực để mua hết một lúc tất cả sản nghiệp mà Giang Lệ đầu tư vào.
Hơn nữa, tại sao Thiên Cửu Môn phải mua chứ?
Họ đang ở địa bàn của mình, nếu thật sự muốn thì cướp luôn không phải tốt hơn à.
Cách của Tần Phong nghe thì rất hay và có lý.
Nhưng thực chất không có tính thực thi.
Nói đúng hơn thì hắn chỉ nói vậy để trêu Tôn Hàn thôi.
Thế mà Trương Bách Chương vẫn dám khen là cách hay mới sợ chứ.
“Sếp Tôn, ý anh sao?”, song, Tần Phong vẫn làm ra vẻ không nắm rõ tình hình sản nghiệp của tập đoàn ở Tây Nam rồi nghiêm túc hỏi.
“Nếu cả hai anh đều thấy đó là cách hay thì phiền hai anh triển khai phương án, đến đó để bán sản nghiệp nhé. Hai anh mà đồng ý thì dù có bán được bao nhiêu tiền, tôi cũng không có ý kiến gì hết”, Tôn Hàn cũng thành thật đáp.
Nếu bọn họ thích giả vờ giả vịt như vậy thì anh sẽ diễn cùng.
Trương Bách Chương và Tần Phong lập tức có vẻ mất tự nhiên.
Cảm giác mình gặp phải đối thủ rồi.
Vốn là họ đẩy vấn đề khó cho Tôn Hàn, giờ lại thành lấy đá tự đập xuống chân mình.
“Sếp Tôn, anh là tổng giám đốc, mà đây lại là chuyện lớn thì đương nhiên phải do anh phụ trách chứ!”, Trương Bách Chương vội nói, vì không dám nhận nhiệm vụ này.
Có quỷ mới tin sản nghiệp ở Tây Nam có thể bán đi được.
Tần Phong cũng thẳng thắn nói: “Sếp Tôn, việc bán sản nghiệp ở Tây Nam coi như tôi suy nghĩ chưa thấu đáo. Nhưng hiện giờ, chúng ta vẫn phải giải quyết vấn đề ngân sách, anh là tổng giám đốc thì khó mà thoái thác trách nhiệm được”.
Vấn đề lại vòng lại rồi.
Hai người họ cũng đã tỏ rõ thái độ.
Đó là Tôn Hàn phải nghĩ cách để bù vào lổ hổng sáu mươi tỷ hiện giờ.
Nếu anh không xử lý được thì họ còn cần đến người tổng giám đốc này làm gì nữa?
Trương Bách Chương và Tần Phong đều không nói gì, nhưng Tôn Hàn biết rõ chỉ cần anh không kiếm được sáu mươi tỷ trong năm ngày thì tin tức tổng giám đốc mới đương nhiệm là một tên bất tài vô dụng sẽ được tung ra khắp công ty ngay.
Họ đang muốn đuổi anh đi mà.
“Được rồi, tạm thời tôi chưa nghĩ ra cách gì hay cả, nhưng tôi sẽ cân nhắc về chuyện chi tiêu trong tháng này của công ty rồi nghĩ cách xử lý”.
Sau khi trầm mặc một lúc, Tôn Hàn nói.
Cả hai phó tổng giám đốc đều mò đến tận cửa rồi, Tôn Hàn thoái thác làm sao được nữa.
Anh buộc phải xử lý mớ bòng bong này thôi.
“Vậy thì phiền sếp rồi, nếu vậy thì chúng tôi không làm phiền sếp nữa”, Tần Phong bật cười đứng dậy, họ đã nhận được đáp án đúng ý nên không cần phải ở lại đây thêm nữa.
“Sếp Tôn, đừng khiến nhân viên trong công ty thất vọng nhé!”
Trương Bách Chương tiếp tục bày ra vẻ hả hê.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK