Tối đó, Tôn Hàn tới nhà hàng đồ Âu đã hẹn.
Nơi này được trang trí bằng tông màu tối chủ đạo, nhìn khá có phong cách.
Nhưng những nơi như vậy thường không hề rẻ, ít nhất là đối với nhân viên quèn như Lâm Nhã Nhi mà nói thì một tháng ăn hai bữa ở đây là tiền lương hết sạch.
Tôn Hàn vốn đã tò mò tại sao Lâm Nhã Nhi lại mời anh ăn cơm, lại còn mời tới một nơi như thế này, đúng là càng khiến anh thêm tò mò.
Có điều thực ra trong đầu anh đã có một vài giả thiết.
Nhưng dù gì lát nữa gặp là biết, không cần đoán già đoán non làm gì cho mất công.
“Ở đây!”
Thấy Tôn Hàn đi vào, Lâm Nhã Nhi vội vã đứng lên vẫy anh.
Tôn Hàn mỉm cười đi tới, lúc này anh mới để ý cách trang điểm của Lâm Nhã Nhi. Hôm nay Lâm Nhã Nhi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc dài hơi uốn xoăn, trang điểm cẩn thận, tổng thể trông vô cùng nổi bật.
Lẽ nào cô ta có ý đồ gì đó với Tôn Hàn?
Trước đó anh chỉ mới lờ mờ đoán ra, nhưng giờ thì càng thêm chắc chắn.
“Anh Tôn Hàn, anh xem tối nay muốn ăn gì?”
Đợi Tôn Hàn ngồi xuống, Lâm Nhã Nhi đẩy menu về phía anh, nói giọng ngọt ngào.
“Gì cũng được, gọi theo ý cô là được”.
Tôn Hàn tiện tay đẩy lại menu về phía Lâm Nhã Nhi.
“Sao có thể tuỳ tiện như vậy được chứ? Anh Tôn Hàn, anh cứ chọn vài món đi”.
“Anh yên tâm, một bữa cơm em vẫn mời được!”
Lâm Nhã Nhi vội vã nói.
Nghe vậy, Tôn Hàn cũng không từ chối nữa, chọn một phần bít tết và một đĩa mì xào theo khẩu vị của anh. Sau đó anh hỏi Lâm Nhã Nhi: “Cô có muốn uống chút rượu không?”
“Uống một chút cũng được”.
“Được, cho một chai Château Lafite-Rothschild, chọn năm nào ngon một chút”.
Sau đó, Tôn Hàn đưa lại menu cho người phục vụ.
Lúc này, mặt Lâm Nhã Nhi đã xanh lét, xanh hơn cả cái váy xanh cô ta đang mặc, lắp bắp hỏi lại: “Château… Château Lafite-Rothschild?”
Loại rượu này cho dù chỉ là rượu mới cất những năm gần đây, Lâm Nhã Nhi cũng không mời nổi!
Tôn Hàn đương nhiên biết điều này, cười nói: “Ra ngoài ăn cơm cùng người đẹp, làm gì có chuyện để người đẹp mời. Bữa này tôi mời!”
Nghe vậy, Lâm Nhã Nhi mới yên tâm, cũng không ra rả rằng mình sẽ mời bữa này nữa.