“A lô, Phương Phương à, sao lại gọi cho anh thế?”
Tuy đang lén mắng chửi Liễu Phương Phương không ra gì, nhưng khi nói chuyện với cô ta, giọng điệu của Trương Dương Phi lại rất dịu dàng và lấy lòng.
Có thể dùng mấy chữ “mặt dày nịnh hót” để hình dung.
Chỉ là giọng nói của Liễu Phương Phương trong điện thoại không hề dễ chịu chút nào, hơn nữa còn là lời chất vấn đầy giận dữ, “Trương Dương Phi, anh sai người theo dõi tôi?!”
Trương Dương Phi thoáng giật mình, lập tức liếc nhìn thuộc hạ như đang hỏi tại sao cậu ta lại để Liễu Phương Phương phát hiện.
Nhưng tên thuộc hạ chỉ trưng ra vẻ mặt vô tội.
“Phương Phương à, sao anh lại sai người theo dõi em được chứ, em đừng đùa nữa”, Trương Dương Phi đành ra sức phủ nhận.
Nhưng Liễu Phương Phương hoàn toàn không tin, chỉ cười khẩy, “Trương Dương Phi, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh dám gây bất lợi với Tôn Hàn, tôi sẽ không tha cho anh!!”
Nghe xong câu này, sắc mặt của Trương Dương Phi lập tức tối sầm lại.
Anh ta còn tưởng mặt trời mọc ở đằng Tây, Liễu Phương Phương mới gọi điện cho mình.
Không ngờ cô ta lại vì tên nhân tình kia nên gọi đến để cảnh cáo Trương Dương Phi!
Lửa giận của Trương Dương Phi lập tức bốc lên, “Liễu Phương Phương, cô sắp kết hôn với Tôn Bân rồi, vậy mà lúc này còn dám tìm đàn ông khác! Tôi thấy cô cũng đâu phải loại người thanh cao gì! Nhưng ông đây thật sự không hiểu, nếu đã không thích Tôn Bân, sao cô còn đồng ý lấy anh ta!”
“Còn nữa, tên nhân tình ấy của cô có gì hay, cô thà nuôi một thằng ăn bám cũng không buồn nhìn đến tôi, Trương Dương Phi này biết để mặt mũi vào đâu?!”
Lúc này, Trương Dương Phi đã hừng hực lửa giận.
Trước đó có một tên Tôn Bân đã đành, giờ lại nhảy ra một tên nhân tình nữa.
Trương Dương Phi hết lòng hết dạ với Liễu Phương Phương đến vậy mà cô ta lại đối xử với anh ta như thế sao?
“Tôi không thích anh, chẳng lẽ anh muốn ép buộc tôi phải thích anh sao? Trương Dương Phi, tôi cảnh cáo anh, không được động vào Tôn Hàn!”
“Tút tút tút…”
Rồi Liễu Phương Phương cúp máy.
Ầm!
Chiếc điện thoại di động trị giá hàng chục nghìn tệ đã bị Trương Dương Phi đập mạnh xuống sàn.
“Mẹ kiếp, đê tiện!!”
Tên thuộc hạ sợ sệt lí nhí hỏi, “Cậu chủ Trương?”
Trương Dương Phi đỏ mặt kéo cà vạt, lạnh lùng nói, “Ngày mai đưa tôi đi gặp tên Tôn Hàn ấy. Tôi muốn xem thử đó là người đàn ông ra sao mà lại khiến Liễu Phương Phương si mê đến vậy! Lần đầu tiên cô ta tức giận quát mắng tôi như thế đấy!”