Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu lời Trương Đế nói là sự thật, vậy có nghĩa là chỉ cần Tôn Hàn nhập ngũ thì tiền đồ sẽ sáng lạng.

 

Tổng tư lệnh quân khu phía Bắc.

 

Một khi ngồi vào được vị trí này, Tôn Hàn sẽ trở thành một trong những nhân vật không ai dám động tới ở trong nước.

 

Đến Giang Lệ gặp anh, cũng phải khép nép.

 

Nhưng Tôn Hàn lại không có hứng thú.

 

“Tôi không muốn nhập ngũ, cũng không muốn đến phía Bắc”, Tôn Hàn nghiêm túc đáp.

 

Trương Đế hơi ngạc nhiên, vì hình như ông ấy không ngờ Tôn Hàn lại từ chối.

 

Vị trí tổng tư lệnh của quân khu phía Bắc mà không hấp dẫn sao?

 

“Tôn Hàn, việc này không theo ý cậu được! Sớm muộn gì nhà họ Tôn cũng phát hiện ra Từ Tiểu Bân kia là giả mạo, đến lúc ấy họ sẽ tới tìm cậu thôi. Con trai của Tôn Hành Vương còn sống là một quả bom hẹn giờ với gia tộc họ! Dù họ không giết cậu thì cũng sẽ xoay cậu như chong chóng”.

 

“Nơi duy nhất có thể bảo vệ cậu trong nước ta là quân khu phía Bắc”.

Sau khi từ biệt với Trương Đế, Tôn Hàn đã quay về nhà của Dương Dung.

 

Còn việc anh có đến quân khu phía Bắc hay không thì hai người vẫn chưa thống nhất được.

 

Thật ra, dù ngoài mặt Tôn Hàn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang rất rối loạn.

 

Đột nhiên anh biết được thân thế của mình, đã vậy còn hay tin bố mẹ đẻ mình đã mất khi mình vừa ra đời không lâu, có lẽ chẳng ai có thể bình tĩnh nổi.

 

Còn bố đẻ anh là Tôn Hành Vương hay Tôn Hành Bắc thì anh cũng không quá quan tâm.

 

“Tôn Hàn, sao con lại về đây?”

 

Thấy Tôn Hàn quay về, Dương Dung đang dọn nhà mà giật nảy mình.

 

Dù bà ta có vô lý đến mấy thì cũng thấy mất tự nhiên và hổ thẹn khi Từ Tiểu Vân đã cướp mất thân thế của Tôn Hàn.

 

“Tiểu Bân đã đi Thượng Kinh rồi, mẹ còn lo gì nữa? Mẹ yên tâm, con chỉ về ngồi một lát thôi, không có ý gì khác đâu. Lát nữa, con phải đi rồi”.

 

Nghe thấy vậy, Dương Dung mới thở phào yên tâm, bà ta không sợ gì cả, chỉ sợ Tôn Hàn đổi ý thôi.

 

Vì thế, bà ta vội nói: “Con ngồi đi, để mẹ đi pha trà”.

 

Tôn Hàn không từ chối, chỉ bình thản ngồi xuống sofa, sau đó châm một điếu thuốc rồi hít một hơi.

 

Thật ra Tôn Hàn về đây là muốn nói với Dương Dung chuyện mình đã biết hôm nay. Từ Tiểu Bân mạo danh anh đến Thượng Kinh, nhưng có lẽ thứ chờ đợi cậu ta không phải vinh hoa phú quý, mà là vô vàn nguy hiểm.

 

Nhưng anh không nói nữa.

 

Một là vì Dương Dung chỉ là một người phụ nữ bình thường, biết rồi chỉ thêm lo chứ không giúp gì được. Đến lúc đó, có vấn đề gì khéo lại tới tìm Tôn Hàn mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK