Mất thêm một giờ nữa để lên núi, lúc này đã là đầu giờ chiều.
Huyệt mộ đã đào xong vào sáng nay, khi khiêng Phó Văn Húc lên đỉnh núi sẽ hạ huyệt.
Những người của Thiên Cửu môn lục tục vái lạy.
Phó Văn Húc như thể đã đoán được kết cục bi thảm của bản thân, nên không hề thành gia lập thất.
Đến lúc ra đi, cũng chỉ lẻ loi một mình.
Tôn Hàn trở thành hậu bối duy nhất của ông ấy, đầu đội khăn trắng, lần lượt cúi chào từng người đến vái.
“Ông Long, Tô Vấn Long của tỉnh lỵ đã đến!”
Sau khi cái tên này được ngân lên, có rất nhiều người đã đưa mắt nhìn sang.
Họ thấy Tô Vấn Long vận đồ trắng, cánh tay quấn một miếng vải trắng, đang chầm chậm tiến lại gần.
“Anh Phó à, hãy ra đi thanh thản!”
Tô Vấn Long là một trong bảy vị đại tướng của Thiên Cửu môn ngày xưa. Ông ta và Phó Văn Húc là cấp trên, cấp dưới, nhưng cũng là bạn bè. Hôm nay đến đây đưa tiễn, ít nhiều gì cũng cảm thấy đau buồn.
“Xin hãy nén đau thương!”
Sau khi đưa một bó hoa trắng, Tô Vấn Long dụi mắt, nhìn về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn cúi người cảm ơn, đoạn nói, “Nếu ông Long không vội, vậy hãy đợi lát nữa hẵng về. Có lẽ hôm nay vẫn còn kịch hay”.
“Kịch hay?”, Tô Vấn Long hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, “Được!”
Chẳng bao lâu sau, một cái tên khác lại vang lên.
“Ông Lý, Lý Hắc Tử của tỉnh lỵ đã đến!”
Lại là một trong Tam Vương của Tây Nam.
Lý Hắc Tử cũng mặc đồ trắng để bày tỏ lòng tôn kính đối với Phó Văn Húc.
Từ lúc xuất hiện đến khi vái lạy, Lý Hắc Tử không hề làm loạn, cúi người chín mươi độ một cách vô cùng kính cẩn.
“Cậu Tôn!”
Sau khi vái xong, Lý Hắc Tử nhìn về phía Tôn Hàn với vẻ mặt khá khó chịu.
Cách đây không lâu, ông ta đã bị Tôn Hàn ép quỳ xuống. Tin này lan truyền khắp Tây Nam, khiến Lý Hắc Tử mất sạch thể diện.
Gặp lại Tôn Hàn, ông ta thấy vui mới là lạ.
“Ông Lý!”, Tôn Hàn nhìn thẳng vào mắt ông ta, nhẹ nhàng đáp.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để đưa tiễn anh Phó, không có ý gì khác. Còn ân oán của tôi và cậu, chờ cậu đến tỉnh lỵ hẵng tính”.
Phó Văn Húc có uy danh tối cao ở Thiên Cửu môn. Hôm nay là ngày chôn cất ông ấy, dù là Lý Hắc Tử cũng không dám gây sự.
Bằng không sẽ khiến mọi người phẫn nộ.
“Hãy yên lặng chờ”, Tôn Hàn khẽ đáp lại, giọng điệu không hề khách sáo.