Liễu Phương Phương chỉ cảm thấy nực cười. Tôn Hàn vì muốn từ chối cô mà lý do gì cũng bịa ra được.
Reng reng reng!
Đột nhiên, chuông điện thoại của Liễu Phương Phương reo lên.
Là trợ lý của cô gọi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc, mau xem tin tức đi, tập đoàn Thiên Tử thay tổng giám đốc mới rồi!”, sau khi nhấc điện thoại, giọng hốt hoảng của cô trợ lý vọng ra từ đầu dây.
Liễu Phương Phương cảm thấy hơi hồ nghi, cô cũng biết một chút về tập đoàn Thiên Tử này.
Chu Giang vay ngân hàng số tiền lên tới hàng trăm tỷ để đầu tư vào Tây Nam, kết quả lại bị các thế lực bản địa ăn chặn khiến một số tiền lớn bị thất thoát.
Sau khi gây ra thiệt hại lớn, cái ghế tổng giám đốc của Chu Giang không giữ được nữa.
Thay người chỉ là chuyện sớm muộn.
Có gì mà phải ngạc nhiên như vậy chứ.
“Chỉ là chuyện này thôi sao? Tập đoàn Thiên Tử kiểu gì chẳng cần thay một tổng giám đốc mới, có gì mà kinh ngạc như vậy!”, Liễu Phương Phương vừa bực vừa buồn cười đáp.
Việc này thì liên quan gì đến Liễu Phương Phương cơ chứ!
“Không phải, giám đốc Liễu, giám đốc mới nhậm chức là người quen của chúng ta!”
“Người quen? Ai vậy?”
“Ai da… Giám đốc xem tin tức đi rồi sẽ biết!”
Liễu Phương Phương không nghĩ ngợi nhiều mà mở TV lên, tìm kênh truyền hình Thượng Kinh.
Tập đoàn Thiên Tử đổi tổng giám đốc là chuyện lớn nên thời sự đương nhiên phải đưa tin rầm rộ.
Mà ngay khi nhìn thấy mặt vị giám đốc mới trên truyền hình, Liễu Phương Phương như chết lặng, lắp bắp: “Tôn, Tôn Hàn!”
Lúc này, máy quay đang hướng về phía văn phòng trụ sở tập đoàn Thiên Tử.
Người đang ngồi trên ghế chủ tịch là Giang Lệ, ngoài ra còn một người ngồi ở vị trí tổng giám đốc. Người mặc bộ âu phục gọn gàng, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người đó không ai khác chính là Tôn Hàn!
Tôn Hàn trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử!
Những người có chút hiểu biết đều hiểu rằng sau lưng tập đoàn Thiên Tử chính là hội Công Tử Minh!
Nói cách khác, tập đoàn này tồn tại chỉ là để kiếm tiền cho đám công tử nhà giàu có máu mặt ở Thượng Kinh.
Tập đoàn này đã truyền qua ba thế hệ.