Không ai nói gì.
Có thể xử lý được Tả Quân, chứng tỏ cậu chủ này cũng không phải dạng vừa.
Nhưng giờ trong nội bộ Thiên Cửu Môn thì hai người lợi hại và có quyền lực lớn nhất chính là Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn.
Hôm nay cậu chủ quay về mà Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn không tới, chắc chắn không phải việc tốt lành gì.
Còn những người ở đây không thể xen vào, cũng không thể hỏi han về vấn đề này.
"Được rồi, xem ra hai người họ không hoan nghênh cậu chủ mới như tôi. Có điều không sao, ngày tháng phía sau còn dài. Tạm thời như vậy đi, tan họp".
Tôn Hàn không nhiều lời mà cho tan họp luôn.
Từ đầu đến cuối Tôn Hàn đều mỉm cười, như thể anh thực sự không quan tâm đến những việc này.
Chỉ một lát sau, trong phòng họp chỉ còn lại vài người.
Tôn Hàn, Từ Khang Niên và một người tên Hàn Hướng Đông. Đó là một người đàn ông chừng ba tư ba lăm tuổi, là người đứng đầu Chiến Bộ.
"Vốn tôi cho rằng chỉ có Thẩm Vấn của Ám Bộ là không chào đón tôi, thật không ngờ Kim Thất Lạc cũng bất mãn vì sự trở lại của tôi như vậy. Cũng may là anh không học theo họ ra oai phủ đầu tôi. Nếu không thì thể diện của tôi đã mất sạch rồi", Tôn Hàn mỉm cười nhìn Hàn Hướng Đông rồi nói.
Anh cũng biết tình hình Thiên Cửu Môn phức tạp, sự quay trở lại của anh cũng không được chào đón.
Có điều anh không ngờ có nhiều người không nể mặt anh như vậy.
Mặc dù những người xuất hiện ở đây hôm nay đều là đầu não của Thiên Cửu Môn nhưng họ chỉ có thể đại diện cho chính bản thân mình.
Chỉ có Thẩm Vấn, Kim Thất Lạc và cả Hàn Hướng Đông mới đại diện được cho thế lực của ba bộ trong Thiên Cửu Môn.
Mà ba người này thì hai người không tới.
Trong nội bộ đã như vậy, sự chống phá từ bên ngoài còn đến mức nào đây?
Phải biết rằng, ở đây còn có hai thế lực rất đáng gờm nữa.
Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử.
"Thiên Cửu Môn trước nay coi trọng thực lực, nếu cậu chủ thực sự có bản lĩnh bắt họ phải cúi đầu, vậy thì đương nhiên họ sẽ không dám chống đối!", Hàn Hướng Đông đáp.
"Vậy còn anh? Anh nhìn nhận tôi ra sao?", Tôn Hàn mỉm cười hỏi.