Kể từ khi trở về, Tôn Hàn vẫn luôn nhíu chặt mày như có tâm sự.
"Nghĩ một số chuyện", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Anh đang nghĩ rốt cuộc Tôn Khải Thành tìm tới Lư Khôn để đối phó anh có phải là vì đã biết thân phận của anh không, hay chỉ là vì tranh đấu với Giang Lệ, thế nên muốn khiến Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử là anh cút ra khỏi Thượng Kinh.
Nếu là khả năng thứ hai thì còn đỡ, vẫn chưa bị lộ.
Nhưng nếu là khả năng thứ nhất thì không đơn giản.
Nếu Tôn Khải Thành quyết tâm muốn đối phó với anh thì Trần Cửu chưa chắc đã bảo vệ được anh.
Hơn nữa phía trên còn có cả Tôn Đạo Hương!
Tuy Tôn Đạo Hương là con của Tôn Vượng Thịnh nhưng xét về bản lĩnh thì không hề thua kém Tôn Vượng Thịnh.
Có thể nói trong cùng thế hệ đó, Tôn Đạo Hương chính là người đứng đầu chân chính.
Cho dù phải đối mặt với những nhân vật quyền thế lẫy lừng đếm trên đầu ngón tay của Thượng Kinh thì Tôn Đạo Hương vẫn có tiếng nói!
Nếu Tôn Đạo Hương cũng tham gia vào việc đối phó Tôn Hàn thì hoàn toàn không thể chống lại nổi.
Bạch Cần không hiểu được nỗi ưu sầu của Tôn Hàn, thế nên cũng chẳng thể san sẻ tâm sự cùng anh.
Ngay lúc này, điện thoại của Tôn Hàn reo lên.
Anh có tin nhắn.
Tôn Hàn lấy điện thoại ra xem thì thấy Liễu Phương Phương gửi tin nhắn 'Cứu tôi', còn đính kèm chia sẻ vị trí.
Tôn Hàn hơi nghi hoặc, sau đó ấn vào phần vị trí.
Đó là khách sạn Long Tộc.
"Sao thế?", Bạch Cần không nhìn trộm tin nhắn nhưng đã nhìn thấy sắc mặt khác thường của Tôn Hàn.
Tôn Hàn do dự một lát rồi đứng dậy: "Tôi có chút việc phải ra ngoài".
Anh không nói gì thêm mà đi thẳng ra ngoài trang viên rồi lên xe.
Lúc này Trần Cửu đang ở trên xe, hắn nghi hoặc nhìn Tôn Hàn.
"Tới khách sạn Long Tộc, mau lên, có việc gấp!", Tôn Hàn sốt ruột nói.
Với tính cách của Liễu Phương Phương thì sẽ không giở trò đùa dai, e là đã xảy ra chuyện gì đó thật.
"Biết rồi".
Trần Cửu không nói gì thêm mà khởi động xe, sau đó lao xe đi như bay.
Hơn mười phút sau.
Tôn Hàn và Trần Cửu đến nơi, vội vàng đi vào khách sạn sau đó đi thang máy lên.