Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng bao.

Trương Dương Phi đã rủ rê Tôn Hàn uống khá nhiều rượu, càng uống Tôn Hàn càng thấy lạ.

Dù Trương Dương Phi không hề bắt anh phải uống, nhưng anh ta lại cho Tôn Hàn có cảm giác như đang có tâm sự gì đó.

Song, Trương Dương Phi không thể hẹn anh đi uống rượu một cách vô cớ được.

Thật là khó hiểu!

“Mẹ kiếp! Ai cho mày động vào đàn bà của ông hả!”

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi chói tai cùng tiến đồ đạc bị đập phá.

Tôn Hàn và Trương Dương Phi đều ngẩng đầu lên.

Có ai đánh nhau trong quán bar ư?

“Đi, ra xem sao!”

Không đợi Tôn Hàn phản ứng lại, Trương Dương Phi đã hào hứng đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng.

Bất đắc dĩ, Tôn Hàn cũng phải đứng lên đi theo.

Lúc này, đã có rất đông người túm tụm lại nhau ở đại sảnh bên ngoài.

Tôn Hàn và Trương Dương Phi chen qua đám đông lên phía trước, thì thấy có một người đàn ông đô con cao mét tám đang đi đường quyền với một người thanh niên ăn mặc sang trọng.

Người thanh niên này nằm dưới đất cuộn tròn người lại, để mặc cho gã đô con kia đá liên tục vào người, mà không thể đánh trả.

Cô gái có sắc vóc thuộc hàng cực phẩm đứng sau gã đô con thì bày ra vẻ mặt không hề quan tâm.

“Anh Lâm, anh Lâm, đừng đánh nữa, không là to chuyện đấy!”

Bảo vệ của quán bar chạy tới, nhưng cũng chỉ có thể khuyên can, chứ không dám can dự vào.

Từ đó có thể thấy gã đô con được gọi là anh Lâm này rất có uy ở quán bar.

Còn cậu ấm bị đánh kia chỉ có thể trách mình số đen, tán nhầm người đã có bạn trai thôi.

“Mẹ nó! Có chuyện gì thì ông đây sẽ chịu trách nhiệm, biến hết đi, ai dám vào căn, tao đập chết luôn”.

Lúc nói câu này, anh Lâm lại đạp cho người thanh niên dưới đất thêm một cú.

Đám bảo vệ nghe thấy thế thì nhanh chóng lùi lại, không dám tiến lên vì sợ tai bay vạ gió.

“Gã này tên Lâm Hùng - một tên côn đồ có tiếng, còn cô gái đứng cạnh gã tên thật là gì thì tôi không rõ, nhưng hay nghe người ta gọi là Lệ Chi, cô ả là tình nhân của Lâm Hùng! Nhưng cô ta hay đứng núi này trông núi nọ, thấy ai có tiền là bám lấy người ấy, cho nên không biết đã gây ra bao tai hoạ rồi”.

“Nhưng mỗi lần Lệ Chi gây chuyện rồi bị Lâm Hùng phát hiện thì cô ả sợ lắm, sợ bị Lâm Hùng đánh ấy! Nhưng lần này lại bình thản thế kia, tôi đoán chắc cậu ấm xui xẻo kia bị gài bẫy rồi”.

Trương Dương Phi vừa xem kịch hay vừa giải thích cho Tôn Hàn.

“Đừng đánh nữa, là bạn gái của anh quyến rũ tôi, chứ tôi có làm gì đâu? Lệ Chi, cô nói gì đi chứ, tôi có ép cô uống rượu với tôi quái đâu!”

Thấy Lâm Hùng vẫn liên tục đá mình, Từ Tiểu Bân không thể chịu được nữa, buột miệng nói.

Lúc này, Từ Tiểu Bân rất muốn nói mình là ngũ công tử của nhà họ Tôn, để xem đối phương còn dám ra tay với mình nữa không.

Nhưng cậu ta không dám.

Vì nếu làm vậy, tin tức ngũ công tử nhà họ Tôn bị đánh vì phụ nữ ở quán bar sẽ lan truyền đi nhanh chóng.

Cậu ta sắp lấy Liễu Phương Phương rồi, nếu giờ xảy ra chuyện, nhỡ nhà họ Phương huỷ hôn thì sao?

Hiện giờ, Từ Tiểu Bân hận Lâm Vân Phong thấu tim gan, gã ta kêu có chuyện gì thì sẽ xử lý, giờ thì hay rồi, cậu ta đã bị đánh mà không thấy mặt mũi gã ta đâu cả.

“Hứ, tôi mà thèm quyến rũ anh á, nhìn lại mình đi, tôi nhổ vào!”

Song, Lệ Chi lại phỉ nhổ, sau đó õng ẹo nói với Lâm Hùng: “Anh Hùng, tại em quen Lâm Vân Phong nên mới qua đó chào hỏi mấy câu, ai ngờ tên này cứ bám riết lấy em rồi còn sờ mó lung tung nữa… Hic, anh phải đòi lại công bằng cho em đấy!”

Từ Tiểu Bân nghệt mặt ra.

Mẹ kiếp! Cậu ta bị vu oan rồi!

Cuối cùng thì cậu ta cũng tỉnh ra, cô gái này và Lâm Vân Phong đã cấu kết với nhau để lừa mình!

“Thằng nhãi kia, hôm nay ông đây không phế mày thì sẽ không mang họ Lâm nữa”.

Lâm Hùng bừng lửa giận, gân xanh nổi hết cả lên.

Nhưng, Tôn Hàn cũng đang sững sờ.

Ban nãy, Từ Tiểu Bân lăn lộn dưới đất nên anh không biết là ai, giờ mới nhìn rõ ra là cậu em nuôi của mình.

“Lâm Hùng, có biết đấy là ai không mà dám làm loạn hả? Không sợ người ta cho anh biến mất khỏi Thượng Kinh hay sao?”

Đúng lúc này, khi Lâm Hùng định đánh Từ Tiểu Bân tiếp thì Trương Dương Phi đã lên tiếng.

Trông thấy Trương Dương Phi, Từ Tiểu Bân tái mặt, nhưng khi thấy Tôn Hàn đi cùng anh ta thì cậu ta lập tức hoảng hốt.

Sao Tôn Hàn lại đi chung với kẻ thù không đội trời chung với cậu ta cơ chứ.

“Ra là anh Trương, tôi không cần biết thằng này là ai, một khi nó dám động vào đàn bà của tôi thì tôi phải xử nó!”, Lâm Hùng nói chuyện rất khách sáo với Trương Dương Phi, nhưng với Từ Tiểu Bân thì vẫn luôn miệng đòi xử lý cậu ta.

Trương Dương Phi bĩu môi rồi đi đến gần Lâm Hùng ghé tai nói gì đó, đại khái là tiết lộ về thân phận của Từ Tiểu Bân.

Lâm Hùng lập tức biến sắc mặt.

Gã nghiến răng nói: “Được, tôi nể mặt anh Trương, chuyện hôm nay coi như xong”.

Sau đó, Lâm Hùng đã dẫn Lệ Chi bỏ đi.

“Có cần gọi xe cứu thương hộ không?”

Trương Dương Phi liếc nhìn Từ Tiểu Bân đang chật vật dưới đất.

Theo lý mà nói, lần này Trương Dương Phi đã ra mặt giúp Từ Tiểu Bân, ít nhiều thì cậu ta cũng nên cảm ơn người ta một tiếng.

Nhưng Trương Dương Phi cũng từng đánh Từ Tiểu Bân rồi, hơn nữa còn thảm thương đến mức tiễn Từ Tiểu Bân nhập viện luôn.

Cho nên cậu ta không thể thốt ra câu cảm ơn được.

Hiện giờ, Từ Tiểu Bân đã mất hết thể diện ở quán bar, cho nên không muốn ở lại đây nữa mà chật vật bỏ đi ngay.

“Biết thế tôi đã chẳng thèm giúp nữa, cái thứ vô đạo đức!”, Trương Dương Phi bất mãn nói rồi quay sang Tôn Hàn: “Tôn Hàn, chúng ta về phòng uống tiếp đi!”

Tôn Hàn lắc đầu: “Anh Trương, tửu lượng của tôi có hạn nên không uống tiếp với anh được nữa. Nếu anh vẫn chưa uống đủ thì kiếm một cô phục vụ vào uống cùng đi, miễn sao đừng làm bậy là được”.

“Ha ha, làm bậy thì có sao. Giờ Trương Dương Phi tôi vẫn là người độc thân, giữ mình cho ai xem chứ? Thôi, anh về trước đi, bye!”

Trương Dương Phi làm động tác tay tạm biệt với Tôn Hàn.

Tôn Hàn không nhiều lời, nhanh chóng rời khỏi quán bar một mình.

Nhưng Tôn Hàn chưa đi được mấy bước thì đã có người gọi giật anh lại: “Tôn Hàn!”

Từ Tiểu Bân.

Tôn Hàn liếc nhìn Từ Tiểu Bân đang rất thê thảm rồi hỏi: “Em chưa về à?”

“Anh hỏi làm gì? Nói về anh đi, Tôn Hàn, tôi ở quán bar này thì anh và Trương Dương Phi cũng xuất hiện ở đây, tôi vừa đi thì anh cũng té”.

“Có phải chính anh gài bẫy tôi không?”

Từ Tiểu Bân nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tôn Hàn phì cười nói: “Anh không bị điên, gài bẫy em làm gì? Thay vì nghi ngờ anh, sao em không nghĩ dạo này mình đã đắc tội với ai!”

“Đừng giảo biện, không anh thì còn ai vào đây nữa? Tôn Hàn, anh đang trách tôi thế mất vị trí ngũ công tử của nhà họ Tôn chứ gì! Nhưng là tự anh đồng ý cơ mà, chứ tôi có ép anh đâu”, Từ Tiểu Bân nói một cách chắc nịch và đầy giận dữ.

Nhưng bọn họ đã không chú ý tới một phía.

Lúc này, Trương Dương Phi và một người khác đang đứng trên lan can tầng ba của quán bar theo dõi cuộc hội thoại của họ.

Tôn Khải Thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK