Tạ Viễn không hề hoài nghi về lời nói của Tôn Hàn, anh muốn ngày mai Tạ Viễn gặp tai nạn giao thông, chắc chắn sẽ không có rắc rối gì.
Trong lòng Tạ Viễn có hai giọng nói, một giọng nói bảo hắn ta cứ cược đi, có một nửa cơ hội để sở hữu mười triệu cơ mà!
Một giọng nói khác lại bảo hắn ta không được cược, nhỡ mà thua thì không còn mạng nữa.
Trong lúc đang phân vân, khoé mắt Tạ Viễn liếc thấy một góc đồng xu lộ ra từ kẽ ngón trỏ của Tôn Hàn.
Hắn ta lập tức bình tĩnh lại, đoạn kiên định nói, “Tôi cược, tôi cược mặt hình!!”
Tôn Hàn cười nhạt, “Anh chắc chứ?”
“Tôi… Tôi chắc chắn, anh Tôn, tôi cược mặt hình!!”
Tạ Viễn nhìn thấy rồi, chắc chắn là mặt hình, còn gì phải do dự đâu chứ.
Hắn ta như thể đang nhìn thấy mười triệu đang vẫy tay với mình vậy. Có mười triệu này rồi, muốn gì mà không được?
“Anh, anh Tôn, anh không tính nuốt lời đấy chứ?”
Tạ Viễn không khỏi lo lắng. Mười triệu không phải là một con số nhỏ, ngộ nhỡ Tôn Hàn nuốt lời, vậy thì hắn ta cũng hết cách!
“Yên tâm, với tôi thì mười triệu cũng không đáng là bao. Nếu như anh đã chắc chắn thì tôi mở nhé”.
“Mở!”, Tạ Viễn chắc nịch.
“Được”.
Vừa dứt lời, Tôn Hàn đã nhấc tay phải lên.
Ngay lập tức, đôi mắt của Tạ Viễn như muốn lồi cả ra ngoài, lộ rõ vẻ thất thần, “Sao lại như vậy? Rõ ràng là mặt hình mà?!”
“Anh Tôn, anh lừa tôi, anh gian lận?!”
Trên mu bàn tay trái của Tôn Hàn, là mặt chữ của đồng xu!
Tôn Hàn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, “Cảm thấy rất lạ, rõ ràng tôi đã để lộ mặt hình cho anh thấy, sao bây giờ lại là mặt chữ, đúng không?”
Tạ Viễn nhìn chòng chọc anh mà không nói được gì, thì ra Tôn Hàn cố ý để hắn ta nhìn thấy!
“Con người là vậy đấy, tận mắt nhìn thấy thứ gì đó thì sẽ khẳng định chắc nịch, không hề nghi ngờ thứ mà đôi mắt mình nhìn thấy chỉ là giả”.
“Hầy, quên nói cho anh biết. Tuy tôi không cược tiền, nhưng lúc ở nhà giam phía Nam, tôi và Tưởng Tiểu Phàm đã cược ba ngày ba đêm, cược đến khi anh ta chính miệng thề rằng từ nay sẽ không cờ bạc nữa!”
“Chính ra, tôi cũng là một kẻ giỏi dùng mánh khoé đấy. Tạ Viễn, anh thua rồi”.
“Tôi, tôi, tôi…” Tạ Viễn lắp ba lắp ba, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Thua rồi, tức là hắn ta phải mất toi cái mạng này!
Tôn Hàn bật cười, “Thôi được rồi, mạng của anh chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Tôi không cần mạng của anh”.
Nghe anh nói vậy, Tạ Viễn như nhận được đặc xá, liên tục nói, “Cảm ơn anh Tôn, cảm ơn anh Tôn!”
Nhưng Tôn Hàn lại không nhận, “Đừng vội cảm ơn tôi, anh không hận tôi đã là tốt rồi”.