Lý Tông Đạo ngồi trên ghế xô pha gỗ, gõ gõ ngón tay lên trán, cũng hết cách.
Sự hợp tác mà quốc tế Phong Hỏa mong muốn, chính là dùng kỹ thuật của họ và dây chuyền sản xuất của bên còn lại, lợi nhuận sản phẩm của thể chia đôi, nhưng vấn đề là về mặt hiệu ứng thương hiệu, nhãn dán trên sản phẩm đều chỉ ghi quốc tế Phong Hỏa.
Tổng công ty đồng ý mới là lạ ấy!
Nói thẳng ra, thời trang Sâm Uy không cần hợp tác với quốc tế Phong Hỏa vẫn có thể kiếm tiền như thường!
Mục đích hợp tác với quốc tế Phong Hỏa là phát triển lớn mạnh hơn, chứ không phải là chút lợi nhuận trước mắt.
Một công ty lớn có tham vọng thực sự, sẽ luôn đặt triển vọng lên trên lợi nhuận!
Vương Bách Xuyên lại không bằng lòng, nghiến răng ken két, “Hợp tác với quốc tế Phong Hỏa là cơ hội để tôi chặn được Tôn Hàn. Tôi không cam tâm từ bỏ như thế!”
Lý Tông Đạo bực bội nói, “Thế phải làm sao? Cậu cảm thấy tổng công ty sẽ chấp nhận việc hợp tác bất bình đẳng này à?”
Đột nhiên Vương Bách Xuyên bật ra một câu, “Chúng ta có thể tiền trảm hậu tấu không nhỉ?”
Lý Tông Đạo sững sờ, bèn đáp lại, “Vương Bách Xuyên, cậu đừng hành động bừa bãi. Chuyện này mà không làm tốt, e là cậu sẽ không làm nổi chức tổng giám đốc, chức phó tổng giám đốc cũng mất nốt đấy!”
Nhưng bây giờ Vương Bách Xuyên không nghe lọt tai nữa, “Chúng ta dùng danh nghĩa Tôn Hàn để ký hợp đồng với quốc tế Phong Hỏa. Sau đó chúng ta sẽ đến tổng công ty báo cáo cậu ta…”
Hành động này của quốc tế Phong Hỏa khiến Vương Bách Xuyên không thể lập công, cướp lấy vị trí của Tôn Hàn như hắn ta mong muốn.
Nhưng hắn ta có thể làm điều ngược lại mà!
Khiến Tôn Hàn chịu tội thay về việc ký hợp đồng này, phía tổng công ty chắc chắn sẽ nổi giận. Đến lúc ấy, Tôn Hàn rớt đài là chuyện sớm muộn.
Thế thì thời cơ của Vương Bách Xuyên sẽ đến.
“Làm sao mà để Tôn Hàn ký được, cậu có dấu vân tay của cậu ta à?”
Vương Bách Xuyên cười hề hề, “Tôi không có, nhưng Trần Hương sẽ lấy được! Hơn nữa, Trần Hương chắc chắn phải nghe theo lời tôi!”
Lý Tông Đạo thắc mắc, “Ý cậu là gì?”
“Tôi vừa phát hiện một chuyện. Hay là gọi Trần Hương vào đi!”, Vương Bách Xuyên cười gian.
“Được”.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hương đã đến văn phòng.
“Phó tổng giám đốc Vương tìm tôi ạ? Tổng giám đốc Lý cũng ở đây!”
Vương Bách Xuyên đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt Trần Hương, quan sát khuôn mặt xinh xắn của cô ta rồi cười hì hì.
“Trần Hương à, gần đây cô có gặp khó khăn về kinh tế không?”
Trần Hương giật thót, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không có gặp khó khăn gì”.
“Không có? Không có chuyện cô có nguy cơ ngồi tù, vì đã điều chỉnh đơn giá hợp đồng gần đây xuống thấp hơn một chút để ăn hoa hồng từ bên mua hàng à?”
“Trần Hương ơi là Trần Hương, sao cô có thể làm chuyện ngu ngốc như thế chứ?”
Soạt!
Lý Tông Đạo sững sờ.
Còn sắc mặt Trần Hương, đã trắng bệch như tờ giấy!