“Vâng, thế ông định xử lý Tôn Hàn thế nào ạ?”
Chuyện về Thượng Hải làm người thừa kế sáng giá của nhà họ Đường đã nắm chắc trong tay rồi, nhưng Đường Minh Phong vẫn tiếc nuối một điều, đó là chưa xử lý được Tôn Hàn.
Nếu không giải quyết xong chuyện này thì có về Thượng Hải rồi, anh ta vẫn thấy bứt dứt.
“Nó ấy à!”
“Không cần chúng ta đối phó nó đâu, kiểu gì nó cũng mò tới phá đám vào ngày Phong Quyên ra mắt thị trường. Hình như Tôn Hàn có thế lực không nhỏ ở tỉnh Tây, đúng là nhà họ Đường chúng ta là mãnh hổ, nhưng người ta cũng là rắn độc đấy, không dễ đối phó đâu”.
“Nhưng rắn độc có ghê đến mấy thì cũng phải chào thua mãnh hổ thôi, cứ yên tâm, ông đã tìm người đối phó nó rồi”.
“Dù Tô Vấn Long đứng về phe nó cũng không sao”.
Đường Triều Bính bấm đầu ngón tay già nua rồi nói một cách sâu xa.
Trên đời này không thiếu những anh hùng rơm có tí quyền thế đã hống hách ngang tàng như Tôn Hàn.
Nhưng trong mắt các lão hồ ly như ông ta thì đó chỉ là trò trẻ thôi, ông ta chỉ cần dí ngón tay một cái là họ nát bét ngay.
Tưởng có chút quan hệ ở tỉnh Tây là có thể coi thường nhà họ Đường ở Thượng Hải sao!
Nhầm to rồi!
Thấy ông mình tự tin như vậy, Đường Minh Phong cũng không nhiều lời nữa.
Với anh ta mà nói thì ông nội chính là một người toàn năng.
Đường Minh Phong rời khỏi câu lạc bộ rồi về biệt thự của mình.
Đèn điện trong nhà đã mở sáng choang.
Vừa bước vào phòng khách, Đường Minh Phong đã thấy Lâm Mỹ Quyên mặc váy ngủ đứng khoanh tay trước ngực rồi lạnh lùng ngồi ở đó.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à mà anh về sớm thế?”, Lâm Mỹ Quyên nham hiểm hỏi.
Càng gần ngày Phong Quyên ra mắt thị trường thì Đường Minh Phong càng phải đi xã giao nhiều, cơ hội ăn chơi đàn điếm cũng nhiều lên trông thấy.
Anh ta đã không còn thân mật gần gũi với Lâm Mỹ Quyên như trước nữa.
“Hôm nay anh đi gặp ông, em ngủ sớm đi”.
Đường Minh Phong mất kiên nhẫn, cởi vest chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Dù Lâm Mỹ Quyên đang mặc chiếc váy ngủ màu hồng xuyên thấu thì anh ta cũng chẳng thấy hứng thú chút nào.
Cái gì nhìn nhiều rồi cũng chán.