Có thể nói anh trụ đến tận lúc này chỉ để chờ cơ hội tung nắm đấm đó ra.
Cả sàn đấu im phăng phắc.
Trận đấu cứ như vậy mà kết thúc.
Đến lúc này, Tôn Hàn có nhận thua hay không thật ra cũng không còn quan trọng nữa. Giang Lệ đã bị thương nặng, dù có gắng gượng đứng dậy được thì cũng không thể địch lại Trần Cửu được nữa.
Thiên Cửu Môn đã thắng trận đấu lôi đài này đúng như mọi người dự đoán.
Theo giao ước, từ nay trở đi, Giang Lệ sẽ không bao giờ được đặt nửa bước tới sáu tỉnh của Tây Nam nữa.
Nói theo cách khác thì từ nay, sáu tỉnh của Tây Nam sẽ là cấm địa của Giang Lệ.
…
Một tuần sau!
Tôn Hàn nằm trên giường bệnh, chân phải và tay trái phải bó bột, cổ thì đeo nẹp, toàn thân cắm đầy dây dợ.
Theo lời của bác sĩ thì bị thương nặng tới mức này mà vẫn sống được thì đúng là kỳ tích.
Nhưng khả năng cao sẽ để lại rất nhiều di chứng, còn việc tập võ thì khỏi mơ tưởng tới nữa.
Người đang ngồi cạnh giường bệnh không phải ai khác, mà chính là Giang Lệ!
Hai người không còn giữ thái độ gươm súng sẵn sàng như trước nữa, mà giống bạn bè.
Nếu không vì tranh giành lợi ích thì những người cùng chung chí hướng như họ hoàn toàn có thể làm bạn với nhau.
“Lần này, tôi đến đây để tạm biệt cậu. Tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình, chuyến này rời Tây Nam, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa”, Giang Lệ bình tĩnh nói với vẻ như được giải thoát.
Tôn Hàn nằm trên giường rồi chớp chớp mắt nói: “Sản nghiệp của tập đoàn Thiên Tử ở Tây Nam, tôi sẽ thu xếp cho ông ba năm để chuyển đi, để giảm mức thiệt hại xuống thấp nhất”.
Giang Lệ lập tức bật cười nói: “Tốt bụng thế à?”
Trước khi Giang Lệ đến đây, tập đoàn Thiên Tử đã bỏ ra rất nhiều tiền để thu mua sản nghiệp, khách sạn, câu lạc bộ… ở Tây Nam.
Mà những thứ này thì không di dời đi được.
Còn nếu Thiên Cửu Môn muốn trụ vững ở đây thì phải thôn tính hết những tài sản này, vậy thì tổn thất của tập đoàn Thiên Tử sẽ không thể tính nổi.
Có thêm ba năm để di dời dần dần này, tổn thất của họ sẽ được giảm xuống mức thấp nhất trong phạm vi khống chế.
“Hay chúng ta kết bạn đi! Cuộc đời lắm đổi thay, ai biết được có khi nào lại cần đến nhau hay không. Sau này tôi mà đến Thượng Kinh, khéo còn phải mượn tiếng của ông Giang ấy chứ”, Tôn Hàn cười tự giễu.
Giang Lệ có vẻ khó tin: “Cậu lên Thượng Kinh ư?”
Tôn Hàn nghiêm túc nói: “Ừm, không lâu nữa đâu”.
Điều này khiến Giang Lệ phải trầm ngâm suy nghĩ, công tử của Thiên Cửu Môn có thể đến bất cứ đâu, nhưng riêng Thượng Kinh thì không.