Không phải một nhân vật dễ qua mặt.
“Cậu chủ Tôn, những việc có thể nói tôi đã nói hết rồi. Còn Quân Ngạo thì?”
Sau khi đã thuật lại tương đối đầy đủ những điều mình biết, Đường Triêu Bính hỏi dò.
Ông ta nói hết gốc gác của Đỗ Tiên ra cũng là vì hy vọng Tôn Hàn sẽ tha cho Đường Quân Ngạo.
Nhà họ Đường cần một người thừa kế có năng lực.
Trước đó Đường Triêu Bính cảm thấy mình cũng không còn khoẻ nữa, khi ông ta lui về dưỡng già thì Đường Quân Ngạo tuổi tác cũng đã lớn.
Cho nên Đường Triêu Bính ban đầu định chọn cháu mình lên làm người kế nghiệp.
Nhưng mấy đứa cháu đó quả thực không có bản lĩnh gì!
Đường Minh Phong thì đúng là đồ vô dụng trong số những đồ vô dụng.
Sau khi trở về Ma Đô, Đường Minh Phong đã biết điều, cư xử đúng mực hơn.
Vấn đề ở chỗ,anh ta chưa từng làm được việc gì nên hồn.
Thậm chí Đường Triêu Bính có lúc còn nghĩ nếu như Đường Minh Phong có một nửa bản lĩnh như Tôn Hàn thôi thì giờ ông ta thoái lui dưỡng già luôn cũng an lòng.
Tiếc rằng, một phần mười cũng không có chứ đừng nói là một nửa!
“Ông chủ Đường là người hào sảng, Tôn Hàn tôi cũng không phải hạng nói rồi lại nuốt lời”.
“Ông chủ Đường, ân oán trước kia tôi có thể bỏ qua, ông cứ yên tâm”.
“Lần này chỉ cần tôi khẳng định được ông không lừa tôi thì tôi sẽ liên hệ với phía Nam, đưa ông Ba về Ma Đô.
Tôn Hàn đứng dậy nói.
Con người Tôn Hàn là vậy. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Nếu Đường Triêu Bính đã giúp anh thì anh cũng không cần phải nuốt lời.
Ân oán giữa anh và nhà họ Đường cũng không đến mức không thể hoá giải được!
“Tôi chờ tin tốt của cậu!”
Sau khi nói chuyện xong, Tôn Hàn rời khỏi nhà họ Đường.
Thu hoạch hôm nay cũng không phải ít, mặc dù chưa có bằng chứng rõ ràng chuyện này do Đỗ Tiên đứng sau thao túng nhưng Tôn Hàn đã xác định được phương hướng điều tra.
Anh và Đỗ Tiên không quen biết, rất khó điều tra.
Nhưng Trương Tam thì Tôn Hàn có thể tiếp cận được.
Sau khi suy nghĩ kỹ, năm giờ chiều, Tôn Hàn gọi điện cho Trương Tam.
“Cậu chủ Tôn!”