Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Chuyện này đã xảy ra từ hơn hai mươi năm trước, nhưng vẫn có các điểm kỳ lạ và bất thường. Trong đó, chắc chắn có một âm mưu to lớn nào đó.

 

Mà Tôn Vượng Thịnh, chủ nhà họ Tôn và cũng chính là bố ruột của Tôn Hành Vương chắc chắn là một trong số những người biết rõ sự tình năm xưa.

 

Nhưng Tôn Hàn biết mình không thể hỏi được.

 

Vì một khi anh làm vậy sẽ bị lộ thân phận ngay.

 

Theo lý mà nói thì Tôn Vượng Thịnh là ông nội ruột của Tôn Hàn, anh nên có gì thì nói thẳng với ông ấy mới đúng.

 

Nhưng anh chỉ lo cái chết của Tôn Hành Vương có liên quan đến Tôn Vượng Thịnh.

 

Thậm chí ông ấy còn có thể là kẻ chủ mưu.

 

Một khi đã động đến lợi ích thì tình cha con cũng chẳng là gì!

 

Nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu trong nước, vì thế hai chữ tình thân cũng vô cùng mong manh.

 

“Thế hệ trẻ như chúng tôi cũng đã được nghe về danh tiếng của ông Tôn Hành Vương. Nhưng đâu ai biết trước chuyện gì, sự cố năm đó đã xảy ra rồi, hà tất bây giờ ông vẫn canh cánh trong lòng”, Tôn Hàn không hỏi nữa, mà còn giả bộ an ủi vài câu.

 

“Sự cố ư? Ha ha, cậu còn xanh non lắm!”

 

Tôn Vượng Thịnh không chú ý đến Tôn Hàn nên không phát hiện ra vẻ bất thường của anh, ông ấy chỉ cười lạnh khi nhắc đến chuyện ấy thôi.

 

Trong mắt ông ấy có vẻ gì đó rất thâm sâu.

 

Từ đó có thể thấy cái chết của Tôn Hành Vương không hề đơn giản.

 

Bên trong chắc hẳn có một âm mưu khủng khiếp gì đó mà người ngoài không hề hay biết.

 

“Nhưng dù tiếc nuối thì tôi cũng chẳng thể làm gì được nữa, còn cậu thì sao? Nếu cậu có gì tiếc nuối mà vẫn có thể bù đắp được thì cứ nói với tôi, biết đâu tôi lại giúp được cậu”.

 

“Thật ra quyền lực và tiền tài chỉ như gió thổi mây bay trong cuộc đời con người thôi, điều quan trọng nhất vẫn là sự bình an của mọi người trong gia đình, như vậy thì trong lòng mới thấy thanh thản. Nếu có thể đổi lại bình an cho các con cháu của tôi thì tôi đồng ý dùng sự hưng thịnh của nhà họ Tôn để đổi”.

 

Nghe thấy vậy, Tôn Hàn bắt đầu thấy xúc động và dần tin một nhân vật lớn như Tôn Vượng Thịnh thật ra cũng là một người bình thường, vì ông ấy chỉ mong gia đình được yên ổn.

 

Tôn Hàn buồn bã nói: “Điều tiếc nuối của tôi là từ lúc có ký ức đến giờ, tôi chưa từng được gặp bố mẹ đẻ của mình. Nhưng đáng tiếc hơn nữa là khi tôi biết họ là ai thì họ đã không còn trên đời này nữa”.

Tôn Vượng Thịnh có vẻ trầm mặc rồi nói: “Tôi không biết cậu lại gặp chuyện như vậy, xin lỗi nhé!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK