Nhưng Tôn Hàn lại thích cái tính cách ấy.
Thật ra nếu Tôn Hàn mốn bao nuôi Lâm Ảnh thì sao?
Khi bỏ đi quan hệ bạn bè, Lâm Ảnh thật sự là một cô gái rất thú vị.
Nhưng bọn họ đã là bạn rồi nên không thể để tình cảm xen vào.
Nói chung Tôn Hàn nên giữ mình một chút, lằng nhằng chuyện tình cảm sẽ rất rắc rối.
Không khác gì tự gây phiền toái cho mình.
Cuộc sống đã quá mệt mỏi rồi.
“À, rốt cuộc cậu với Trương Tam có quan hệ gì thế? Hai người có thân không?”
Đột nhiên, Lâm Ảnh nhỏ giọng hỏi.
Tôn Hàn nghi hoặc nhìn cô ấy: “Sao thế?”
“Lý Hổ ấy lại tìm cậu sinh sự à? Không phải chứ?”
Trương Tam đã nói Lý Hổ sẽ không đến gây sự nữa thì chắc chắn là vậy.
Tôn Hàn tin Trương Tam có thể làm được việc này.
“Lý Hổ không bảo đến gây sự, mà đòi mời tôi chiều nay đến gặp, bảo là có việc gì đó! Nhưng tôi sợ…”, Lâm Ảnh có vẻ lo lắng nói.
Cô ấy sợ Lý Hổ không chịu từ bỏ ý định.
Chắc chắn Trương Tam đã cảnh cáo Lý Hổ rồi, Tôn Hàn tin chắc là vậy.
Nếu Lý Hổ biết điều thì nên tránh xa Lâm Ảnh ra mới phải.
Vậy mà ông ta lại đòi gặp Lâm Ảnh, chắc chắn phải có vấn đề rồi.
“Ông ta hẹn gặp cậu ở đâu?”
Tôn Hàn hỏi.
“Ông ta mở một quán mạt chược, nhưng bản thân ông ta lại là một con nghiện cờ bạc nên nợ đìa ra ấy! Tôi chỉ sợ ông ta bí quá hoá liều, nhưng nếu tôi mà không đến thì lại sợ ông ta âm thầm gây bất lợi cho mình”.
“Tôn Hàn, hay cậu gọi cho Trương Tam được không?”
Lâm Ảnh không có tính cách liều lĩnh, khi gặp phải chuyện này, cô ấy lập tức nghĩ tới Tôn Hàn ngay.
Lần này, vừa hay có thể nói rõ hai việc cùng lúc luôn.
Còn nếu Tôn Hàn không muốn giúp cô ấy thì thôi.
Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại, cảm giác của Lâm Ảnh không sai, Lý Hổ có vẻ gì đó là lạ.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm thời chưa cần báo cho Trương Tam vội, tôi sẽ đi cùng cậu đến gặp ông ta”.
“Chỉ có hai chúng ta, nhỡ gặp chuyện gì thì biết làm thế nào?”
Lâm Ảnh lo lắng nói: “Lý Hổ này không phải hạng người tốt lành gì đâu!”
“Không sao, một mình ông ta thì không là gì cả”.
Tôn Hàn thản nhiên nói.