Coi như bù đắp cho Liễu Phương Phương vậy.
Bất kể xét về phương diện nào thì anh cũng là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này với cô ta.
Đương nhiên chuyện này phải giấu Diệp Hà Sơn.
Vì ông ấy không muốn anh và Liễu Phương Phương can thiệp quá sâu.
Có lẽ ông ấy nghĩ rằng cả anh và Liễu Phương Phương đều không còn trẻ, chưa biết cân nhắc vấn đề, làm không khéo còn dễ đánh rắn động cỏ.
Thật ra Tôn Hàn tin là có lẽ Diệp Hà Sơn đã nghĩ ra cách để vượt qua cơn hoạn nạn này rồi, nhưng chắc cách đó nguy hiểm thôi.
Thậm chí khéo còn chính là cách mà anh từng nói với Liễu Phương Phương, đó là tìm người chịu tội thay.
Nhưng vì mức độ nguy hiểm quá lớn nên đó được coi là hạ sách.
…
Đúng sáu giờ tối như đã hẹn, Diệp Tiên Duyệt lái một chiếc xe thể thao màu xanh trông rất oách đến khách sạn đón Tôn Hàn.
Anh ta ăn mặc rất loè loẹt, cho phù hợp với phong cách của bữa tiệc.
Nhưng Tôn Hàn trông vào lại thấy chẳng ra làm sao, thậm chí còn thấy chướng mắt.
“Sinh nhật bạn anh cơ mà, có cần phải cầu kỳ thế không?”, lên xe xong, Tôn Hàn hỏi với vẻ cổ quái.
Trừ khi…
“À, anh cứ mặc đại ấy mà, có gì đâu mà cầu kỳ. Ngồi chắc nhé, chúng ta đi thôi”.
Diệp Tiên Duyệt hơi đỏ mặt, Tôn Hàn đã nắm được vấn đề, xem ra Diệp Tiên Duyệt thích Ngô Du Du đó.
Chiếc V8 rồ ga rồi nghênh ngang phóng đi.
Trên đường đi, Tôn Hàn nhắc nhở một câu: “Anh này, lát nữa đến đó rồi, anh hãy giới thiệu em là bạn của anh nhé, đừng nói em là em rể anh, cũng đừng bảo em từ Thượng Kinh tới nha!”
Diệp Tiên Duyệt khó hiểu hỏi: “Tại sao? Làm em rể của anh mất mặt lắm à?”
“Không, tại thân phận và lai lịch của em hơi mẫn cảm”.
Diệp Tiên Duyệt đồng ý, cuối cùng hiểu ra rồi nói: “Ừ, vẫn là em rể suy nghĩ thấu đáo!”
Nhà họ Diệp đang gặp phải một rắc rối lớn, trong khi đó công tử của nhà họ Tôn và tiểu thư nhà họ Liễu ở Thượng Kinh vừa kết hôn xong đã đến đây ngay, tin này mà lộ ra sẽ khiến nhiều người suy diễn tinh tinh.
Thượng Kinh lằng nhằng hơn Ma Đô nhiều.
Khoảng một tiếng sau, hai người mới tới khu biệt thự màu đỏ nằm ở ven biển của Ma Đô.