Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nên, Tôn Hàn khó mà tìm được cao thủ nào giỏi như Diêm Hùng và Mạch Ninh.

 

Bởi trong sáu tỉnh của Tây Nam, hình như không có một nhân vật nổi tiếng nào có thể mạnh hơn hai người này.

 

Còn những cao thủ bình thường thì có mời đến cũng vô dụng.

 

Lý Hắc Tử cũng đang rất hiếu kỳ không biết Tôn Hàn mời ai đến.

 

Song, chính ông ta đã thuê người ngoài đến thì sao cấm Tôn Hàn được, vậy nên ông ta chỉ lạnh giọng nói: “Cùng lắm là năm phút thôi, nếu người đó không tới thì cậu lên luôn đi, chờ cậu thua xong thì người kia đến vẫn kịp”.

 

“Sao ông sốt sắng thế? Hay sợ rồi à?”, Thẩm Vấn châm chọc.

 

“Sợ? Ha ha, Thẩm Vấn, cậu nghĩ tôi có sợ không?”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.

 

Ngay sau đó đã có một người bước từ phía thang máy vào, nụ cười trên mặt Lý Hắc Tử lập tức tắt ngúm, ông ta chỉ thấy người đàn ông này trông rất quen.

 

Không chỉ có một mình Lý Hắc Tử thấy vậy, mà nhiều nhân vật lão thành của Thiên Cửu Môn đang có mặt ở đây cũng không lạ gì với người này.

 

Dù bây giờ, trông người đó chỉ như một chàng trai ngoài ba mươi bình thường, nhưng vẫn còn nhiều nét của cậu thiếu niên năm nào.

 

“Đó là… Lệ Lận ư?”, Tề Thiên Tại run giọng nói với vẻ không dám tin.

 

Không ai ở đây hiểu rõ về Lệ Lận hơn Tề Thiên Tại.

 

Ngày xưa, dù Lệ Lận là đồ đệ của Phó Văn Húc, nhưng ông ta là chủ nhân của Thiên Cửu Môn nên luôn bận rộn, phần lớn thời gian đều là Tề Thiên Tại dạy dỗ Lệ Lận.

 

Nói đúng ra thì Lệ Lận có thể trở thành đả thủ vô địch ở Thiên Cửu Môn khi mới mười sáu tuổi có công rất lớn của Tề Thiên Tại.

 

“Lận soái, không ngờ cậu lại quay về! Hay, hay đấy!”

 

Lý Hắc Tử cũng phản ứng lại, đây chẳng phải người từng được công nhận là người kế nhiệm của Phó Văn Húc hay sao.

 

Nhưng tiếc là tuổi còn nhỏ nên hiếu thắng, hành xử thiếu cân nhắc nên đã đánh chết người, đến Phó Văn Húc cũng không muốn bảo vệ anh ta.

 

Tiếc cho một thiếu niên như đoá phù dung sớm nở tối tàn của Thiên Cửu Môn.

 

Sau mười sáu năm, anh ta đã trở về.

 

Hàn Hướng Đông và Thẩm Vấn đều thấy hơi kích động.

 

Ngày xưa, Lận soái mạnh thế nào thì họ rõ hơn ai hết, chắc chắn anh ta là một tuyển thủ thực chiến tài ba.

 

Lận soái mà ra trận thì họ cũng có khả năng giành chiến thắng rồi.

 

Ngay sau đó, Lệ Lận đã đi lên khán đài rồi bình tĩnh đứng sau lưng Tôn Hàn.

 

“Này Lệ Lận, nếu ngày xưa khi cậu xảy ra chuyện mà Phó Văn Húc bảo vệ cậu thì khéo bây giờ, cậu đã là thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn rồi. Giờ thì hay rồi, Phó Văn Húc đã chọn người khác, vậy mà cậu còn đứng về phe của Tôn Hàn, lẽ nào không thấy chạnh lòng ư?”, Lý Hắc Tử bắt đầu đâm chọt, ý đồ chia rẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK