"Ngoài ra, cuộc hôn nhân của tôi và vợ là một cuộc liên hôn vì lợi ích chứ thực sự tôi và cô ấy không có nhiều tình cảm với nhau".
"Tôi biết cậu đang tò mò điều gì nên cũng giải đáp cho cậu luôn. Thân thế của tôi giống mấy bộ phim truyền hình đó. Thực ra tôi là thiếu gia của một gia tộc tài phiệt!"
Thực ra Tôn Hàn không có nghĩa vụ phải giải thích, nhưng anh cảm thấy nói chuyện với Lâm Ảnh khá thoải mái nên mới vô tư giải đáp thắc mắc của cô.
Cũng là do cao hứng đó mà.
Hơn nữa dáng vẻ ngơ ngơ như bò đeo nơ của Lâm Ảnh thực ra trông cũng khá đáng yêu!
"Phụt!"
Lâm Ảnh há hốc miệng hỏi lại: "Cậu là thiếu gia nhà giàu ấy hả?"
"Đúng vậy, không thì cậu nghĩ sao?"
Lý do này cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu thực sự là như vậy thì việc Lâm Ảnh định lừa gạt Tôn Hàn lại càng không đúng rồi.
Vốn Lâm Ảnh nghĩ dù gì Tôn Hàn cũng chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì, sao lại không được lừa anh cơ chứ?
Nhưng thực tế, đó hoàn toàn là suy đoán chủ quan của cô.
"Thực sự xin lỗi cậu, bạn học cũ!"
Lâm Ảnh thành khẩn xin lỗi.
"Không cần đâu, chỉ là chút tiền mọn mà thôi".
"Hơn nữa, tiền chầu rượu tối nay là Trương Tam mời!", Tôn Hàn chẳng coi đây là chuyện gì lớn.
Lâm Ảnh cạn lời, nói chuyện với Tôn Hàn nhiều khi rất bực mình.
Chỉ là chút tiền mọn mà thôi!
Nếu không phải vì tiền thì Lâm Ảnh có phải chạy đến nơi như club để làm việc không?
Nếu đồn ra ngoài, ai cũng sẽ nghĩ cô là người phụ nữ không trong sạch.
"Nếu như có một người đàn ông một năm chịu cho tôi mấy triệu tệ thì tôi cũng vui lòng để người ta bao nuôi! Tôn Hàn, cậu nhiều tiền như vậy, hay là cậu nuôi tôi đi".
Khi sắp về đến nhà, Lâm Ảnh đột nhiên nói đùa.