Dáng người và nhan sắc của Liễu Y Y đều vô cùng tuyệt vời.
Người bình thường không thể nào dễ dàng có được một cô gái như thế này được.
Tôn Hàn lười giải thích, cũng chẳng buồn để tâm.
Xe taxi dừng trước cổng khách sạn. Tôn Hàn đưa tiền rồi đưa Liễu Y Y lên.
"Thẻ phòng!"
Đến trước cửa phòng Liễu Y Y, Tôn Hàn liền lắc cô, hỏi.
"Thẻ phòng? Thẻ phòng gì cơ...", Liễu Y Y nói mơ hồ không rõ.
Tôn Hàn liền vô cùng khó xử, hôm nay Liễu Y Y ra ngoài không mang theo túi xách, khả năng cao thẻ phòng ở trong người cô.
Nhưng Tôn Hàn lục túi cô một lúc lâu mà vẫn trống không.
Thực sự hết cách nên Tôn Hàn chỉ có thể tìm tiếp trong túi quần sau của cô, nhưng vẫn không tìm thấy, có thể đã rơi rồi.
Thế này thì hết cách thật rồi.
Hay là xuống quầy phục vụ?
Tôn Hàn nghĩ rằng quầy phục vụ chắc chắn có cách mở cửa phòng.
"Lề mề cái gì vậy chứ, nếu không thì tôi ngủ ở phòng anh cũng được, buồn ngủ quá!", lúc này Liễu Y Y đột nhiên nói với giọng say mèm.
Tôn Hàn do dự một lúc, anh chỉ có thể lấy ra thẻ phòng của mình rồi đưa Liễu Y Y vào phòng.
Vừa đi vào là Liễu Y Y đã lao xuống giường.
Còn Tôn Hàn thì chỉ có thể ngủ ghế sô pha.
Trong lòng anh có ngọn lửa không thể dập tắt, dù sao thì ở chung với một cô gái quyến rũ như vậy trong một căn phòng, anh cũng khó mà kiềm chế lòng mình.
Nhưng Tôn Hàn không thể chạm vào Liễu Y Y.
Không phải là anh lo lắng điều gì, mà nếu anh chạm vào Liễu Y Y trong tình cảnh như thế này thì đâu khác gì năm đó anh cưỡng bức cô chứ?
Trời sáng.
"A!!!"
Tôn Hàn đang ngủ trên ghế sô pha thì bị tiếng hét chói tai đánh thức.
Anh vội vàng lật người lại, sau đó đi vào phòng: "Mới sáng sớm, em làm cái gì vậy?"
Lúc này Liễu Y Y đang sốt ruột nhìn khắp người mình, giày và áo khoác của cô đã được cởi hết ra. Cô nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt uất ức và cả tức giận, như thể sắp khóc đến nơi.
"Tôi hỏi anh, anh đã làm gì? Tại sao tôi lại ở trong phòng của anh?"
"Tối qua em uống say, anh không tìm thấy thẻ phòng của em nên chỉ có thể để em ngủ ở chỗ anh".
"Rơi mất thẻ phòng? Sao anh không xuống quầy phục vụ!", Liễu Y Y liền chất vấn.