Tôn Hàn đáp: “Chúng cháu cũng ra điều kiện tương tự với nhà họ Đậu. Nếu nhà họ Đậu rút thầu, chúng cháu cũng có thể đồng ý cho họ lợi ích đó!”
Tôn Đạo Viễn nghe xong thì nổi trận lôi đình, gầm lên: “Tôn Hàn, cậu có coi tôi là trưởng bối không vậy?”
“!”
“Ha ha, bác Hai, cháu không coi bác là trưởng bối thì sao lại gọi bác là bác chứ?”
“Nhưng bác có coi cháu là con cháu trong nhà không?”
“Nhà họ Diệp là ông ngoại đằng vợ của cháu, cháu giúp nhà họ Diệp vì tình thân! Nhưng bác giúp nhà họ Đậu với mục đích gì, lẽ nào bác cháu ta còn không rõ hay sao?”
“Bác đâu có thiếu tiền đâu? Sao còn phải làm vậy chứ?”
“Nếu đem chuyện này đến nói lý với ông nội cháu thì người đuối lý sau cùng vẫn là bác Hai thôi!”
Tôn Hàn cười lạnh.
Không hề khách sáo đáp trả Tôn Đạo Viễn.
Tôn Đạo Viễn nét mặt biến hoá khôn lường, sau cùng giận dữ hằm hằm đứng dậy.
Tôn Hàn cũng chẳng thèm quan tâm, với loại người trong mắt chỉ biết đến tiền này thì làm gì có gì để nói, mà có nói thì cũng không thông.
Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ sáng.
Khi trọng tài phiên đấu thầu bước lên bục thì cuộc đấu thầu cũng chính thức bắt đầu.
Trọng tài phiên thầu hướng lên màn hình, giới thiệu sơ lược về tình hình dự án đảo Lâm An, sau đó mới chính thức khai mạc phiên đấu thầu.
“Dự án đảo Lâm An lần này, chính quyền đưa ra giá cao nhất là 85 tỷ! Người đưa ra cái giá thấp nhất cuối cùng sẽ giành được quyền khai thác đảo Lâm An! Hiện giờ, phiên đấu thầu chính thức bắt đầu!”
“Tám mươi ba tỷ!”
Người đầu tiên ra giá là Đậu Minh Hà. Ra giá xong, ông ta còn nhìn về phía mấy người Tôn Hàn thể hiện ý chí nhất định phải giành bằng được dự án này, để Tôn Phát Tài từ bỏ ý định tranh thầu. Mà cho dù tiếp tục tranh thì chỉ đi đến kết cục hai bên cùng tổn thất mà thôi.
Nếu như Tôn Phát Tài không theo thì lợi ích mà nhà họ Đậu hứa hẹn sẽ vẫn còn giá trị.
Tôn Phát Tài nhìn Tôn Hàn, chuẩn bị theo. Dù gì cũng đã nói đến lúc giá xuống tới bảy mươi tỷ tệ mới từ bỏ thì cứ theo thầu đến lúc đó.