Sự uy hiếp của Tôn Hàn rất rõ ràng, đơn giản và dễ hiểu.
Ngay sau đó, cả Đậu Minh Hà và hai bố con Tôn Đạo Viễn đều xám xịt mặt ngay.
Đây là thái độ để đàm phán hay sao?
Tốt xấu gì thì Tôn Đạo Viễn cũng đang ở đây, Tôn Hàn phải tôn trọng ông ta chứ.
Dẫu sao ông ta cũng là bác hai của Tôn Hàn cơ mà.
“Tôn Hàn, kể cả ở Thượng Kinh thì cậu cũng chưa có cái quyền quyết định ai đó có nhận được dự án hay không đâu. Huống hồ đây là Ma Đô, địa bàn của nhà họ Đậu”.
Tôn Đạo Viễn không còn khách sáo gì nữa, ông ta nói vậy coi như cảnh cáo Tôn Hàn, nhắc anh đừng quá đáng.
Song, ngay sau đó ông ta đã có thái độ dịu hơn, coi như mỗi người nhường nhau một bước, để tình cảnh không đến nỗi quá đối lập: “Nếu cháu muốn bàn chuyện tiếp thì nên có thái độ đúng đắn”.
“Theo bác thấy, Long Phong trả cho anh Đậu đây mười tỷ không hề quá đáng đâu”.
Nói cách khác, Đậu Minh Hà đã chịu nhượng bộ rồi thì Tôn Hàn cũng nên biết điều một chút.
Tôn Phát Tài không nói một câu, vào lúc then chốt này mà ông ta lên tiếng chống đối Tôn Đạo Viễn thì chỉ khiến hai bên ghi thù nhau thôi.
Nhưng thật ra, Đậu Minh Hà đưa ra yêu cầu mười tỷ cũng không hề quá đáng.
Ngược lại, nếu Tôn Phát Tài muốn mười tỷ để rút lui thì Đậu Minh Hà sẽ vui vẻ đồng ý ngay.
So với lợi nhuận từ dự án đảo Lâm An thì mất mười tỷ cũng chưa thấm vào đâu.
Tôn Hàn trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: “Bác hai, chủ tịch Đậu! Có nhiều chuyện cứ giữ mãi trong lòng cũng chẳng để làm gì, chi bằng ta thành thật luôn với nhau cho xong”.
“Thật ra lần này, bất động sản Long Phong tranh thầu là vì giúp tôi! Dù chú Tôn có giành được dự án về tay thì lợi nhuận cũng đã rất mỏng rồi”.
“Tôi thật sự không thể chi cho nhà họ Đậu mười tỷ được”.
Lời của Tôn Hàn là thật, anh vừa muốn kiếm tiền, lại vừa giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn hiện tại, nhưng trên đời làm gì có chuyện gì tốt đến thế?
Lần này, Tôn Phát Tài đồng ý tham gia vào vụ đấu thầu dự án đảo Lâm An hoàn toàn vì muốn kết thân với Tôn Hàn, cho nên mới ở thế đối lập với nhà họ Đậu.
Nếu giờ chia cho nhà họ Đậu mười tỷ, sau đó Đỗ Tiên lại cuỗm tiếp một khoản tiền nữa thì Long Phong còn lại gì từ dự án này chứ?
Tiếp đó, khéo họ còn phải bù tiền túi ra để giúp nhà họ Diệp mất.
Cho nên họ không thể đồng ý cho nhà họ Đậu mười tỷ được.
“Vậy thì thôi không còn gì để bàn nữa, ngày kia là mời thầu rồi, để xem bên nào ra giá thấp hơn thôi!”
Tôn Thiên Kỳ bốc hoả, không màng gì nữa mà nói.
Cùng lắm thì ngư ông đắc lợi.