Vì người con trai ruột của mình, mẹ nuôi của anh có thể làm mọi thứ.
Tựa như ý nghĩ cuộc sống của bà ta chính là Từ Tiểu Bân.
Đây đúng là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nhưng sự nuông chiều Từ Tiểu Bân của mẹ nuôi đã bắt anh phải chịu thiệt, thật là bất công.
Hai là dù giờ anh có nói thì bà ta chưa chắc đã tin.
“Hút ít thôi, không tốt đâu”.
Dương Dung bê một cốc trà tới rồi tiện miệng nhắc nhở.
Tôn Hàn đang ngậm điếu thuốc trong miệng mà sững người, anh không ngờ những lời nói quan tâm ấy lại được thốt ra từ miệng của Dương Dung.
Mà đối tượng được quan tâm còn là anh!
“Tôn Hàn, mẹ biết mình có lỗi với con, cần gì cho Tiểu Bân cũng đều đến tìm con. Nhưng con cũng phải hiểu cho mẹ, Tiểu Bân không có tài cáng gì, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chăm ăn lười làm, chỉ mơ mộng giàu sang”.
“Còn mẹ chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, vậy thì có thể làm được gì đây?”
“Tôn Hàn, con đừng trách mẹ! Mẹ chỉ có mỗi một đứa con trai nên thật lòng không muốn nó chôn vùi cuộc đời ở cái đất Mục Thành này! Có ai không thèm muốn một cuộc sống sung túc đâu con?”
Có lẽ bởi Từ Tiểu Bân đã đến Thượng Kinh thành công, giữa Dương Dung và Tôn Hàn không còn mâu thuẫn gì nữa nên bà ta mới dốc hết ruột gan của mình ra.
Tôn Hàn nhìn mẹ nuôi với mái tóc bạc cùng vẻ vô cùng áy náy, mà trong lòng chỉ biết than: “Con biết mà mẹ”.
Anh có hận hay tha thứ cho bà ta hay không, không còn quan trọng nữa.
Mấy năm trong tù đã khiến Tôn Hàn nhìn thấu rất nhiều chuyện.
“Mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ, nhưng… thật lòng đã có lúc mẹ coi con như con ruột. Chỉ tại mẹ bất tài, không thể giúp Tiểu Bân có một cuộc sống tốt hơn nên mới phải rầy đến con! Hầy… thôi, không nói nữa…”
Dương Dung thở dài một hơi rồi quay đi, bóng lưng đã còng xuống.
Bấy giờ, Tôn Hàn mới nhận ra dù mình có muốn thừa nhận hay không thì mẹ nuôi anh cũng đã già.
Từ Tiểu Bân thay Tôn Hàn đi Thượng Kinh thật ra cũng là một nỗi buồn với Dương Dung.
Vì từ nay trở đi, con trai của bà ta đã là con cháu của nhà khác.
…
Sau khi ăn bữa trưa ở nhà xong, Tôn Hàn đã lái xe rời khỏi Mục Thành.
Giữa đường, Tôn Hàn đã gọi cho Từ Khang Niên, bảo ông ấy điều tra ít thông ton về Tôn Hành Vương.
Nểu đổi là người khác, đã qua hơn hai mươi năm rồi thì chắc chắn không còn gì để điều tra nữa.
Nhưng Tôn Hành Vương thì khác, ông là nhân vật mang tính thời đại, thậm chí đến nay vẫn còn nhiều truyền kỳ được người ta truyền miệng.